Thiên thần khuyên người xuất gia

by Life10/12/2013 15:58

Đức Phật Thích Ca Mâu Ni là người học cao hiểu rộng ở nước Xá Vệ, đại danh lẫy lừng. Tuy không ngại gian khổ đã làm rất nhiều việc tốt, nhưng Ngài chưa hề cảm thấy mệt mỏi, vẫn bất kể ngày đêm làm nhiều việc thiện, chăm chỉ giảng pháp cho đệ tử và mọi người, ngày càng được sự kính trọng của tất cả cư dân nước Xá Vệ.

***

Chính trong lúc Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đang vất vả làm nhiều việc vì chúng sinh nước Xá Vệ, có một người xuất gia ở nước Câu Tát La cách nước Xá Vệ không xa, một mình tu đạo trong rừng núi yên ắng và thanh nhã.

Bên ngoài rừng núi có một phú gia vừa có tiền, vừa có quyền, ông chủ của ngôi nhà này quanh năm ra ngoài kinh doanh mua bán, rất ít khi trở về nhà, kỳ thực trở về nhà không được bao lâu lại phải ra ngoài. Vì thế, trong nhà chỉ có người vợ xinh đẹp của ông quán xuyến việc nhà.

Người xuất gia tu đạo trong rừng núi thường ra ngoài xin cơm chay. Vì gia đình này rất gần nơi ông tu dạo, và nữ chủ nhân này đặc biệt hào phóng, thích làm việc thiện. Vì thế, người xuất gia này thuờng đến đây hóa duyên để xin cơm chay.

Cứ như thế, một lần rồi lại hai lần, người xuất gia và bà chủ xinh đẹp trở nên thân thiết, có lúc còn nói vài câu. Vì bà chủ này phòng không chiếc bóng, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác cô đơn, cuối cùng hai người đã thông gian với nhau, thường xuyên hẹn hò. Người xuất gia này bỏ lại sau lưng các giới luật của Phật pháp.

Tục ngữ nói rất đúng, không có bức tường nào không có khe hở, mặc dù hai người hành sự rất bí mật, luôn hẹn hò sau lưng nguời khác, nhưng những người gần đó vẫn biết giữa hai người có ẩn tình. Việc tốt không ra khỏi nhà, việc xâ'u đồn xa ngàn dặm. Chuyện của hai người cuối cùng đã một đồn mười, mười đồn trăm, đồn đến tai ông chủ nhà, ông bỏ lại việc kinh doanh tức giận quay trở về nhà, trước tiên, ông giận dữ giáo huấn vợ của mình. Sau đó, dẫn theo một số người lên núi, quở trách người xuất gia.

Từ đó, người xuất gia này tai tiếng đầy người, ông ra ngoài hóa duyên xin cơm chay, cũng không có ai muốn cho ông nữa. Còn vợ của phú gia đó, từ sau khi bị chồng mình quở trách, không còn dám đi nữa. Ngày hôm đó, người xuất gia ra ngoài hóa duyên, lại tay không trở về. Tất cả những gì mang về chỉ là những lời quở trách của mọi người. Chủ nhân của ngôi nhà nọ còn dùng gậy đuổi ông ra khỏi nhà.

Người xuất gia vô cùng mệt mỏi quay trở về rừng núi. vốn là muốn đi hóa duyên xin cơm chay, kết quả là mang về một trận quở trách. Ông một mình ngồi dưới gốc cây suy nghĩ, càng nghĩ càng hối hận, nếu phải sống như thế này, chi bằng chết đi cho xong. Ông bèn chọn một cây to, xé rách áo cà sa của mình kết thành một sợi dây, treo lên cây, và dời đến một cục đá lớn.

Người xuất gia này vốn không biết, tất cả hành động của ông đều bị Thần Núi nhìn thây, chính lúc người xuất gia này chui đầu vào vòng dây, thì Thần Núi biến thành bà chủ xinh đẹp xuất hiện trước mặt ông ta.

Người xuất gia này vô cùng ngạc nhiên, ông vội vàng ngừng lại, nhanh nhẹn từ trên cục đá nhảy xuống. Không đợi ông mở lời, Thần Núi biến thành bà chủ xinh đẹp đã mở lời với ông ấy trước: "Bây giờ, rất nhiều người ở nuớc Câu Tát La đều biết chuyện của chúng ta, danh tiếng của chúng ta rất xấu. Kỳ thật, tôi và chàng tâm đầu ý hợp, mới làm nên chuyện đó. Hôm nay, tôi cố ý đến đây muốn nói với chàng một việc, tôi không muôn nhìn thấy chàng ở đây treo cổ chết. Chàng nghĩ lại xem, dù sao chúng ta đã mang tiếng xấu, chi bằng chàng hãy thoát tục, sau đó chúng ta cao bay xa chạy, sống cả đời vui vẻ".

Người xuất gia trầm ngâm một hồi lâu mới trả lời: "Xin cô đừng nói nữa tôi vẫn là người xuất gia, tôi vì danh tiếng không tốt đó mới cảm thấy xâu hổ với Phật pháp, xấu hổ với bản thân, mới muốn tự sát, vì thế có chết tôi cũng không thoát tục, đừng nói đến việc cùng cô cao bay xa chạy".

Lời của ông vừa dứt, Thần Núi hiện ra diện mạo thật của mình, thần rất hài lòng với câu trả lời của người xuất gia, bèn đọc cho ông nghe vài lời trong kinh Phật:

Tuy có nhiều tiếng xấu

Nhưng người tu đạo vẫn dũng cảm thừa nhận

Không nên vì hôi hận mà làm hại bản thân

Càng không nên chỉ biết đau buồn.

Sau khi người xuất gia nghe xong lời nói trong kinh Phật của Thần Núi, ông chợt tỉnh ngộ, ông kéo sợi dây trên cây xuống, đá cục đá dưới chân. Một mình tiếp tục tu đạo trong rừng núi, ông nhẫn nhục, thành tâm nghiên cứu, chăm chỉ tu đạo, cuối cùng cắt đứt được mọi buồn phiền, tu thành chính quả, đắc quả A La Hán. (Siêu tầm từ internet)

Tags:

StoriesofLife

Tâm phục và khẩu phục

by Life04/12/2013 11:58

Đôi vợ chồng mới cưới, đêm tân hôn, vợ giấu đôi giày của mình đi, đợi chồng bỏ giày lên giường liền giẫm vào giày chồng. Chồng nhìn thấy cười "xuỳ, xuỳ" đuổi vợ.

Cô dâu mới bảo, mẹ dặn đêm tân hôn giẫm vào giày chồng thì cả đời không bao giờ giận chồng. Chú rể mới thì bảo, mẹ dặn nếu vợ giẵm vào giày chồng thì cả đời sẽ đồng cam cộng khổ với chồng.

Vợ bắt đầu quản chồng, bắt đầu từ cái nhỏ. Bảo chồng đổ bô nước giải, chồng cũng làm. Ruộng của nhà, vợ bảo trồng gì chồng trồng nấy. Các cô hàng xóm bảo tránh xa cô nào, đi gần cô nào chồng cũng làm theo.

Chồng đang tán phét với mọi người, chỉ cần vợ gọi một tiếng là cum cúp như trâu bị dắt mũi về nhà ngay. Chồng uống rượu với bạn, vợ kéo tai là theo vợ về nhà.

Có người kích, đàn bà 3 ngày không đánh là vênh như miếng ngói lợp nhà. Anh cũng là đàn ông, sao lại để vợ quản không còn ra hồn thằng đàn ông thế. Nó mà là vợ tôi, tôi chẳng cho vài cái đế giày ấy chứ. Chồng cười bảo: Đưa vợ anh lại đây, tôi cũng quạt nó vài cái đế giày.

Người bạn nọ cáu, thật kiếp trước làm hoà thượng chưa bao giờ nhìn thấy đàn bà! Không ai giống anh, đồ sợ đàn bà!

Việc trong thôn cần mọi người bàn bạc, tất cả đàn ông đều đến, mọi người khích bác, việc này anh cũng quyết được cơ à, hay là phải gọi vợ đến? Chồng đưa vợ đến dự thật.

Vợ quản được chồng rất là đắc ý, đến một ngày, vợ thủ thỉ với chồng về những điều không phải của mẹ chồng.

Chồng ngồi ngây, thở dài bảo vợ:

"Em biết vì sao anh không đánh em không? Vì mẹ anh đấy. Cả đời mẹ khổ sở vì tính bố thô bạo, chỉ có điều không hài lòng là câu trước câu sau ông đánh mẹ. Mẹ anh bị bố đánh đến nỗi gãy cái gậy to bằng cổ tay, gãy cả ghế. Mẹ anh vì các con mà chịu nhịn cả đời. Mỗi lần nhìn mẹ bị bố đánh, anh tự thề với lòng mình, lấy vợ sẽ không làm vợ đau một đầu ngón tay. Không phải anh sợ em, vì anh không quên được lời mẹ, là đàn bà sinh ra là để đàn ông yêu thương chứ không phải sinh ra để đàn ông đánh."

Vợ ngây người, không tưởng tượng chồng lại rộng lượng đến thế. Chồng uống rượu con cà con kê với bạn, vợ không gọi cũng không nắm tai kéo đi, đôi lúc còn bưng nước cho chồng uống.

Có người hỏi chồng, dậy vợ cách gì thế? Chồng nghiêm túc trả lời: Đánh đàn bà sẽ dậy đàn bà khẩu phục, yêu thương đàn bà sẽ dậy đàn bà tâm phục (truyenngan.com.vn)

Tags:

StoriesofLife

Phước và hoạ

by Life28/11/2013 22:29

Quan niệm, nhận thức của con người về phước (phúc) và họa hay may và rủi, được và mất, lợi và hại rất chủ quan. Bản chất của phước, họa cũng như mọi điều khác trong thế giới sự vật, hiện tượng từ vật chất cho đến tinh thần đều là duyên sinh, không có thực thể, thực tướng.  

Một người đi trễ chuyến xe, tự cho là mình rủi. Nhưng ngày hôm sau đọc báo, thấy chuyến xe mà mình đi hụt bị rơi xuống vực sâu. Bấy giờ người ấy không còn thấy sự trễ xe hôm trước là rủi nữa, trái lại còn cho đó là may, vì nhờ đi hụt mà còn sống sót.  

Thấy một người đàn ông cưới được cô vợ vừa đẹp lại vừa giàu sang, ai cũng trầm trồ khen ngợi, ước ao, cho rằng anh ta có phước. Nhưng chẳng bao lâu người đàn ông nọ và vợ dắt nhau ra tòa ly dị vì cô vợ sinh lòng lang chạ và sa đọa trong ăn chơi trụy lạc. Khi ấy người ta lại tặc lưỡi bảo nhau: Anh này thật vô phước!  

Có người trúng vé số độc đắc được mấy tỷ đồng, ai cũng nghĩ rằng phước phần của anh ta đã đến. Không ngờ chính vì có số tiền quá to ấy mà anh ta sinh tật: đua đòi, hưởng thụ, đam mê cờ bạc rượu chè, đi sớm về khuya, vợ bé vợ mọn; vợ chồng anh ta vì tranh chấp tiền bạc mà bất hòa, vì chuyện anh lăng nhăng bên ngoài mà kéo nhau ra tòa ly dị; con cái ỷcó tiền của mà bỏ bê học hành, chỉ lo ăn chơi phóng túng. Còn nhiều trường hợp khác vì trúng số mà anh em, bạn bè trở mặt nhau; vì trúng số mà bị giết hại do cướp vào nhà, do người tình phản bội… 

Vậy người đi hụt chuyến xe kia là rủi hay may? Có được người vợ đẹp và giàu như anh chồng kia là họa hay phước? Và trúng số như những người nói trên là nỗi lo hay điều đáng mừng?  

Tùy theo cái thấy, sự nhìn nhận, tùy theo duyên mà người ta cho đó là phước hay họa, nó luôn biến chuyển, thayđổi không ngừng, phước chuyển thành họa, họa chuyển thành phước, vừa là phước lại vừa là họa. Người xưa thường bảo: “Trong họa có phước, trong phước có họa”,nhưng kỳ thực họa phước do duyên, có nghĩa là do điều kiện, do hoàn cảnh, do sựnhìn nhận nó như thế nào, tùy theo duyên mà nó được xem là phước hay họa. Các bậc cha mẹ có con mắt tinh đời khi thấy con mình ra đời lập nghiệp, tuổi còn trẻ mà thành công quá sớm thì vừa mừng vừa lo. Mừng vì con thành công trong cuộc sống, lo vì con thành công sớm quá sẽ sinh tâm tự phụ, kiêu căng. Tuổi còn trẻ chưa từng trải, chưa có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống, chưa hiểu đời nhiều, vì thế nếu thành công quá dễ dàng sẽ sinh tâm chủ quan khinh suất, nhưthế sẽ dễ mắc phải sai lầm đưa đến sớm thất bại, dù buổi đầu có thành công nhưng không thể thành công lâu dài, sự nghiệp khó bền vững. Hơn nữa vì sớm thành công nên tâm cao khí ngạo, tự phụ kiêu căng, từ đó có thái độ, hành vi coi thường người khác, dễ va chạm và làm mất lòng mọi người, từ đó sẽ có nhiều người bất mãn, chống đối, đó cũng là nguyên nhân thất bại.  

Có nhiều phụ nữ lấy được chồng đẹp trai lại giàu có, về nhà chồng chỉ việc làm vợ làm mẹ, mọi thứ khỏi cần bận tâm. Bạn bè đồng trang lứa thấy thế cho rằng họ có phước quá, ai cũng ước ao mình được như thế. Nhưng cha mẹ của những cô gái được xem là diễm phúc kia thì có người băn khoăn: “Chồng hào hoa, đẹp trai thì có nhiều người mến mộ. Nếu nó có thêm tánh phong lưu bay bướm, không chung thuỷ thì con gái mình sẽ khổ”, “Ănở không, được chồng nuôi chưa hẳn là có phước. Sống lệ thuộc không làm chủ được bản thân chắc chắn sẽ chịu nhiều thiệt thòi. Thà ra ngoài làm việc để có cơ hội khẳng định mình, có khả năng tự lập, có điều kiện rèn luyện, trau giồi bản thân, có thêm kiến thức, kinh nghiệm, có thêm niềm vui trong cuộc sống”. Cách nhìn về phước, họa của mỗi người mỗi khác, tùy thuộc điều kiện, hoàn cảnh, tùy thuộc quan niệm, lối sống, kinh nghiệm, hiểu biết v.v…  

Một nghệ sĩ nổi tiếng trong làng giải trí nói trên báo rằng, từ khi ông bán đi mấy chiếc xe hơi thì thấy thanh thản, thoải mái hơn. Bây giờ mỗi khi đi đâu chỉ cần gọi taxi hoặc xe ôm là được. Lúc còn mấy chiếc xe hơi phải thuê người lái, đi đến đâu phải tìm chỗ đậu xe cũng mệt. Thỉnh thoảng bị tài xế làm khó dễ để vòi tiền. Khi gặp bạn bè hay đi tiệc tùng thì lại nghe những lời bàn tán về xe, họ bình luận, so sánh, chê khen, nào là xe này đẹp, xe kia không đẹp; xe này sang, đắt tiền, xe kia thuộc hạng xoàng rẻ tiền; xe này sành điệu, thời thượng, xứng tầmđại gia, xe kia lỗi thời, cổ lỗ v.v… Nghe những chuyện như thế rất mệt.  

Có người nghe ông nghệ sĩ kia nói thế thì cho rằng ông ta “giả bộ”, nói không thật bụng, có xe sướng quá mà làm bộ than phiền. Đâu phải ai muốn có xe hơi cũng được. Người chưa từng có xe hơi thì nghĩ có xe hơi là “ngon lành” lắm, sung sướng lắm, có phương tiện tốt để đi lại, hãnh diện với bạn bè. Nhưng người có rồi thì cảm thấy có xe cũng thêm nhiều phiền phức, cũng vướng bận thêm vì phải lo có chỗ đậu mỗi khi đến đâu, phải lo giữ gìn, bảo quản, lo chiều lòng tài xế, lo bà con, bạn bè buồn khi hỏi mượn mà mình không cho, mà cho muợn thì không yên tâm lắm (rủi xảy ra tai nạn hoặc hư xe thì cũng khổ)...        

Đối với vấn đề họa phước, người trí bình thản, an nhiên, không để nó làm dao động tâm mình, chỉ xem nó như mây trôi, gió thoảng. Nhìn mây trôi ngang qua trời, nghe gió thoảng qua bên tai, chỉ thấy thế, chỉ nghe thế, biết thế thôi, không cần bận tâm, không cần nghĩ ngợi, không vui buồn vì nó. Phải tập như thế, phải tu sao cho được như thế (dù là pháp môn nào) thì tâm mới được tự tại, an vui, không buồn không lo, không khổ não.   Tâm bình thản, an nhiên, khôngđiều chi có thể làm bận lòng, như thế không phải là người vô tri, không phải là người vô tâm, vì vẫn hay vẫn biết, vẫn thấy, vẫn sống và hành động dưới sự soi sáng của tuệ giác nhưng tùy duyên, không miễn cưỡng, gượng ép, không vướng mắc, không bị buộc ràng, hệ lụy.                                            

Đức Phật chưa bao giờ cho rằng việc Đề Bà Đạt Đa lăn đá và xua voi dữ giết hại mình là họa. Đức Phật cũng chưa bao giờ cho rằng việc Ngài được vua Bình Sa cúng cho vườn tre Trúc Lâm, được ông trưởng giả Cấp Cô Độc cúng khu đất để xây tinh xá Kỳ Viên, khu đất mà ôngđã mua với số tiền vàng trải đầy trên mặt đất, và được hoàng thân Kỳ Đà cúng cho vườn cây trên mảnh đất này là phước. Tâm Phật không hề dao động trước nhữngđiều xảy ra đó, Ngài không mừng khi được cúng dường, tán dương khen ngợi; không lo không buồn khi bị chống đối, hãm hại, Ngài bình thản, an nhiên, tự tại.  

Cũng như trong âm có dương, trong họa có phúc và ngược lại. Người trí có thể chuyển cái mà thế gian cho là họa thành phước, và làm tăng trưởng, phát triển to lớn hơn cái mà thế gian cho là phước đang có. Nhưng người vô trí thì biến cái mà thế gian cho là phước thành họa. Ví dụ Đức Phật đã biến sự chống đối, dã tâm làm hại Ngài của Đề Bà Đạt Đa thành cơ hội khảo nghiệm, thành thử thách giúp Ngài thành tựuđạo hạnh, viên mãn công đức.  

Một người con có tài trí, có nhân phẩm, đạo đức tốt biết tận dụng tài sản do ông cha để lại (phước) để xây dựng hạnh phúc cho mình, phát triển sự nghiệp bản thân, làm ích nước lợi nhà. Nhưng ngược lại, người con bất tài vô trí, nhân phẩm đạo đức kém sẽ ỷ lại vào gia sản của ông cha để lại mà ăn chơi phóng túng, sa đọa trụy lạc, kết cục anh ta biến cái phước (có nhà cao cửa rộng, có tài sản, sự nghiệp) thành ra cái họa.  

Người có tài năng, có đức độ, có chí hướng, biết siêng năng cần mẫn, dù sinh ra trong hoàn cảnh cùng khổ, khốn đốn (kém phước), họ vẫn vươn lên và đạt nhiều thành công trong cuộc sống. Đó là vì họ biết tận dụng hoàn cảnh khó khăn, khắc nghiệt để rèn luyện mình, nuôi dưỡng chí hướng phấn đấu vươn lên. Họ đã chuyển sự không may (hoàn cảnh kém phước) thành điều hạnh phúc. Cũng như người biết xử lý rác thải có khả năng biến đống rác bỏ thành những vật dụng trong nhà, có thể dùng rác để tái chế ra những sản phẩm mới. Nhưng người vô trí, không biết sử dụng thì có thể biến những sản phẩm mới thành ra đống rác.  

Họa hay phước là do chúng ta. Bản chất của họa phước vốn không có thực, chúng là pháp duyên sinh, không có thực thể, thực tướng. Cái phước thật sự, lớn nhất là khi làm chủ được tâm mình, không bị những thành bại, được mất, hơn thua làm cho bận lòng, làm cho phiền não.(st phatgiaovietnamhaingoai.org)

Tags:

StoriesofLife

Dùng thời giờ hữu ít

by Life28/11/2013 22:08

Take Time                                                                      Dùng Thời Giờ Hữu Ích

TAKE TIME to think in depth;                                      Hãy Dùng Thì Giờ để suy tư;

it is the source of power.                                                đó là suối nguồn của năng lực.

TAKE TIME to read a variety of subjects;                    Hãy Dùng Thì Giờ để đọc các đề tài khác nhau;

it is the foundation of wisdom.                                      đó là căn bản của minh triết.

TAKE TIME to play;                                                     Hãy Dùng Thì Giờ để vui chơi;

it is the secret of staying young.                                    đó là bí mật giữ được tươi trẻ.

TAKE TIME to be quiet and meditate in breathing;     Hãy Dùng Thì Giờ để im lặng và thiền định qua sự hít thở;

it is the moment to seek your true nature.                     đó là giây phút để tìm hiểu chân tâm của mình.

TAKE TIME to be aware of your surrounding;            Hãy Dùng Thì Giờ để ý thức sự việc xung quanh;

it is the opportunity to help others.                                đó là cơ hội để giúp đỡ người khác.

TAKE TIME to love and be loved;                             Hãy Dùng Thì Giờ để thương yêu và được yêu mến;

it is the greatest gift of Human Kind.                           đó là quà tặng vĩ đại nhất của Tình Nhân Loại.       

TAKE TIME to laugh together;                                    Hãy Dùng Thì Giờ để vui cười bên nhau;

it is the music of the soul.                                             đó là nhạc khúc của tâm hồn.

TAKE TIME to be friendly with each other;                Hãy Dùng Thì Giờ để cư xử thân thiện với nhau;

it is the road to happiness.                                             đó là con đường đi tới hạnh phúc.

TAKE TIME to dream;                                                 Hãy Dùng Thì Giờ để mơ mộng;

it is what the future is made of.                                    đó là cách tạo lập tương lai.

TAKE TIME to earnestly pray;                                    Hãy Dùng Thì Giờ để thành tâm cầu nguyện;

it is the greatest power on earth.                                   đó là sức mạnh vững bền nhất trên địa cầu.

(GS Trần Thủy Tiên, M. A., dịch)

 

 

Tags:

StoriesofLife

Hai hạt giống

by Life28/11/2013 21:23

Có hai hạt lúa nọ được giữ lại để làm hạt giống cho vụ sau vì cả hai đều là những hạt lúa tốt, đều to khỏe và chắc mẩy.

Một hôm, người chủ định đem chúng gieo trên cánh đồng gần đó. Hạt thứ nhất nhủ thầm:

“ Dại gì ta phải theo ông chủ ra đồng. Ta không muốn cả thân mình phải nát tan trong đất. Tốt nhất ta hãy giữ lại tất cả chất dinh dưỡng trong lớp vỏ này và tìm một nơi lý tưởng để trú ngụ.” Thế là nó chọn một góc khuất trong kho lúa để lăn vào đó.

Còn hạt lúa thứ hai thì ngày đêm mong được ông chủ mang gieo xuống đất. Nó thật sự sung sướng khi được bắt đầu một cuộc đời mới.

Thời gian trôi qua, hạt lúa thứ nhất bị héo khô nơi góc nhà bởi vì nó chẳng nhận được nước và ánh sáng. Lúc này chất dinh dưỡng chẳng giúp ích được gì- nó chết dần chết mòn. Trong khi đó, hạt lúa thứ hai dù nát tan trong đất nhưng từ thân nó lại mọc lên cây lúa vàng óng, trĩu hạt. Nó lại mang đến cho đời những hạt lúa mới...

Đừng bao giờ tự khép mình trong lớp vỏ chắc chắn để cố giữ sự nguyên vẹn vô nghĩa của bản thân mà hãy can đảm bước đi, âm thầm chịu nát tan để góp cho cánh đồng cuộc đời một cây lúa nhỏ - đó là sự chọn lựa của hạt giống thứ hai.

 

Tôi hy vọng đó cũng sẽ là sự lựa chọn của bạn và tôi khi đứng trước cánh đồng cuộc đời bao la này...(diendan.hocmai.vn)

Tags:

StoriesofLife

DISCLAIMER

I am currently serving as an Investment Manager at Vietcap Securities JSC, leveraging 16 years of experience in investment analysis. My journey began as a junior analyst at a fund in 2007, allowing me to cultivate a profound understanding of Vietnam's macroeconomics, conduct meticulous equity research, and actively pursue lucrative investment opportunities. Furthermore, I hold the position of Head of Derivatives, equipped with extensive knowledge and expertise in derivatives, ETFs, and CWs.

 

To document my insights and share personal perspectives, I maintain a private blog where I store valuable information. However, it is essential to acknowledge that the content provided on my blog is solely based on my own opinions and does not carry a guarantee of certainty. Consequently, I cannot assume responsibility for any trading or investing activities carried out based on the information shared. Nonetheless, I wholeheartedly welcome any questions or inquiries you may have. You can contact me via email at thuong.huynhngoc@gmail.com.

 

Thank you for your understanding, and I eagerly anticipate engaging with you on topics concerning investments and finance.

Designed by: Nguyễn Chí Hiếu