Chỉ còn ngày mai là phía trước

by Life04/11/2013 11:30

Những tháng năm đã sống, tôi biết ơn cuộc đời, biết ơn cả những con người đã đến - ở lại và đi.

Tôi vẫn thường dỗ mình vào giấc ngủ bằng rất nhiều những cảm xúc khác nhau.

Có khi là nỗi nhớ

Có khi là những giọt nước mắt

Nhưng cũng có khi là những nụ cười

 

Dù là cảm xúc nào đi chăng nữa, sau cùng tôi vẫn thấy mình chìm vào trong giấc ngủ một cách rất bình yên, dẫu có lần nữa đêm khi thức dậy, liếm nhẹ đôi môi tôi thấy có chút gì mằn mặn. Nhưng lúc đó tôi không có thời gian để nghĩ và để đặt ra câu hỏi tại sao môi mình mặn mà không ngọt, dù trong nhiều giấc mơ người ta vẫn nói, trên gương mặt tôi nụ cười là đẹp nhất. Mà đâu phải chỉ trong giấc mơ, người ta xem ảnh của tôi, người ta gặp gỡ tôi ở ngoài đời, ai cũng nói số tôi hạnh phúc vì nụ cười lúc nào cũng luôn thường trực ở trên môi ngay cả khi bão vẫn nổi ở trong lòng.

Tôi vẫn thường mơ rất nhiều trong những giấc mơ của tôi. Có những giấc mơ lạ lùng khiến tôi hoang mang khi tỉnh dậy, có những giấc mơ khiến tôi tủm tỉm cười nhưng cũng có khi tôi chẳng nhớ gì về giấc mơ ấy cả dù biết rõ rằng đêm qua, mình đã mơ về một điều gì đấy. Và thế rồi, tôi gọi những giấc mơ mà mình không nhớ đến ấy là: "Những giấc mơ của ngày mai". Nếu là ngày xưa, chắc hẳn tôi sẽ mơ mộng gọi nó là: "Giấc mơ thời con gái", nhưng bây giờ có lẽ tôi đã đủ lớn để nhận ra rằng những giấc mơ thời con gái của tôi đã bay, bay xa tự lâu lắm rồi…

Chỉ còn có ngày mai là ở phía trước!

Đánh cược tuổi trẻ của mình cho một tình yêu không trọn vẹn là điều mà tôi không hề muốn, ẩn sâu tiềm thức của mình tôi vẫn thấy mình là đứa sống quá lý trí. Vì quá lý trí nên bạn tôi bảo rằng đàn ông không muốn và không dám yêu tôi. Nhưng thật ra thì tôi nghĩ, chẳng qua là vì tôi chưa gặp được một nửa của mình nên mới lý trí như vậy chứ khi đã yêu rồi, đã tìm được một nửa của mình rồi thì lúc đó tôi tin, trái tim sẽ chỉ đường cho lý trí…

 Mùa thu năm nay đang chầm chậm về, tôi vẫn một mình bước trên những con đường, góc phố thân quen. Đôi khi tôi vẫn lấy tay quẹt nước mắt rồi mỉm cười. Nếu ông trời có cho tôi được quay trở lại để sống những tháng năm xưa, tôi tin mình vẫn sẽ sống như thế. Sẽ chẳng có điều gì có thể thay đổi được nữa bởi tất cả những điều đã qua, tất cả những việc tôi làm, tôi tin có bàn tay định mệnh sắp đặt ở đó. Những tháng năm đã sống, tôi biết ơn cuộc đời quá nhiều, biết ơn cả những con người đã đến - ở lại và đi. Vì qua họ, tôi đã được lớn lên từ những yêu thương và cả những tiếng thở dài sâu hun hút.

Đêm nay, hít một lần nữa thật sâu cơn gió mùa thu xứ người. Cảm ơn những ngày đã qua và những ngày sẽ tới. Sẽ không cắn chặt môi và tự nhủ lòng thêm điều gì nữa…Nếu luôn tin rằng "Rồi tất cả sẽ qua" thì cũng hãy tin đến tận cùng để hiểu rằng "Cũng chẳng có nỗi đau nào là ở lại!".(Hoàng Yến Anh - ngoisao.net)

Tags:

StoriesofLife

Bí ẩn của làn nước

by Life28/10/2013 21:38

Các dòng sông trôi đi như thời gian, và cũng như thời gian, trên mặt nước các triền sông biết bao nhiêu là chuyện đời đã diễn ra. Nhất là về đêm, trên làn nước của dòng sông quê hương tôi lấp lánh hằng hà những đốm sáng bí ẩn, có cả điều bí ẩn của đời tôi.

***

Năm ấy, nhằm trúng đỉnh lũ đêm Rằm tháng Bảy, một loạt bom Mỹ phá tan vệt đê canh giữ đằng trước làng tôi. Dứt dây nổ của bom và tiếng gầm ghê rợn của máy bay cường kích là chuỗi ầm ầm long lở của dòng sông phá bung đê tràn ngang vào đồng ruộng.

Từ trên điểm canh tôi chạy lao về làng. Hồi chiều nghe tin vợ ở nhà trở dạ nhưng tôi không thể rời vị trí hộ đê. Bây giờ giời đất sập rồi, trong tôi chỉ còn con tôi, vợ tôi. Tôi dốc toàn lực bình sinh vào đôi chân. Đằng sau, cơn đại hồng thủy đuổi bén gót. Nước đã ngập làng. Tôi về, kịp dìu vợ leo lên mái thì vừa đợt dâng nước thứ hai. Mái nhà tranh của vợ chồng tôi bị lôi đi trong đêm. Đến khi mái rạ sắp rã tan ra thì ơn trời nó vương vào thân đa trước đình làng.

Đã cả một đám đông bám trên các cành. Nhiều bàn tay chìa xuống giúp tôi đỡ vợ con trèo lên. Vợ tôi ôm khư khư đứa con mới sinh, nhất định không để tôi bế đỡ.

- Con trai... con trai mà... yên tâm, con trai... Để yên em ẵm, anh vụng lắm...

Nhiều giờ trôi qua. Mưa tuôn, gió thổi. Mực nước không dâng cao hơn, nhưng chảy xiết hơn. Cây đa đầy người hơn. Tôi mỏi nhừ. Tay ôm chặt vợ, tay níu mình vào chạc cây. Vợ tôi yếu lả, ướt lướt thướt, lạnh ngắt.

Khoảng gần sáng, bỗng có tiếng quẫy nước ngay dưới cành đa của vợ chồng tôì. Một giọng nghẹn sặc với lên:

- Cứu mẹ con tôi mấy... cứu mấy... con gái tôi...

Một bàn tay nhớt và lạnh như tay ma rờ vào chân tôi đang buông thõng. Tôi vội cúi xuống, đưa tay ra. Nhưng bàn tay của người đàn bà dưới nước truội đi, chìm nghỉm. Cành đa kêu rắc, chao mạnh. Vợ tôi "ối" kêu một tiếng thảng thốt, và "ùm", con trai tôi, đứa con sơ sinh tôi chưa được nhìn thấy mặt, tuột khỏi bọc ni lông trên tay mẹ nó, sa xuống làn nuớc tối tăm.

- Trời ơi! Con tôi ...! - Vợ tôi hét rú lên và lao ngay lập tức xuống hòng chụp lấy con.

 

Tôi phóng mình theo. Nước lạnh, ngầu bùn, sâu hút và cuốn mạnh. Tôi vớ kịp thằng con, nhao vội lên, trao nó cho những bàn tay đang chìa xuống, rồi lại lặn tiếp ngay để cứu vợ. Nhiều người phi xuống theo để trợ sức tôi ...

 

Tôi tỉnh lại, thấy trời sáng rồi và đã tạnh mưa. Tôi nằm trong khoang một ca nô cứu nạn đầy ắp ngườì. Hồi đêm, tôi đã vật lộn điên dại quyết sống mái một phen với làn nước giết người, nhưng tôi đã thua cuộc, ứa ra cả máu tai máu mũi mà không những không cứu nổi vợ, đến thi thể cô ấy cũng bất lực không tìm thấy. Khi ca nô quân đội tới, mọi người đã phải dùng sức để buộc tôi rời mặt nước. Kiệt sức, tôi ngất đì. Khổ đau, tôi tỉnh dậy, nước mắt nóng rực, tê nhói. Một chị phụ nữ chen tới bên tôi, lên lời an ủi:

- Phận chị ấy đã vậy, thôi thì anh phải nén lòng lại, giữ sức khoẻ mà nuôi con. Ơn trời, anh còn kịp cứu được cháu. Chao ôi, vừa kịp khóc chào đời đã trải một cơn kinh hoàng hú vía. Anh coi con anh này. Cứ như không. Đã bú, đã ngủ rồi đây này. Ngoan chưa này ...

Ôi chao, nó tè dầm rồi này.

Chị nựng nịu, và từ từ giở bọc chăn chiên đang ủ kín con tôi. Chị thay tã cho nó. Tôi nhìn. Choáng váng, chết lặng, tôi nén một tiếng kêu thất thanh.

- Con tôi ... - Tôi òa khóc, đỡ lấy bọc chăn. - Con tôi!

***

Từ bấy tới nay, thời gian trôi qua và triền nước trôi đi, tôi đã có tuổi và con gái tôi đã thành một thiếu nữ đẹp nhất làng. Nó là đứa con của làn nước, mọi người đều nói thế bởi vì chuyện nó sa xuống dòng nước lụt rồi được cha nó cứu lên thì cả làng ai cũng biết. Nhưng điều bí mật kia thì không ai hay, kể cả con gái tôi nó cũng không thể biết. Chỉ có dòng sông biết. Có ngày nào mà tôi không ra đê ngắm làn nước trôi. Vợ tôi, con trai tôi và người đàn bà vô danh nhìn tôi từ đáy nước. Thời gian, năm tháng cứ trôi, dòng sông và lịch sử, tất thảy đều đổi thay nhưng mà niềm đau của đời tôi thì khôn nguôi bởi vì ấy là một niềm đau không thể nói nên lời.(Bảo Ninh-truyenngan.com.vn)

Tags:

StoriesofLife

Cảm bài hát tình yêu

by Life23/10/2013 22:53

Thật là một câu chuyện tình yêu chứa đầy cảm xúc. Đau khổ, nhung nhớ, dằn vặt, kìm nén…, tất cả những cung bậc tình yêu ấy đều được thể hiện phơi bày trong 2 đoạn video.

Một câu chuyện tình yêu cổ tích thật buồn nhưng cũng thật đẹp, tình cảm sâu sắc không ai có thể so bì được. Hai người yêu nhau, cùng nhau trải qua nhiều kỉ niệm, tưởng chừng như không gì có thể chia lìa được họ. Thế nhưng một ngày người con gái bỗng nhiên lạnh lùng nói lời chia tay, chàng trai bỗng thấy hụt hẫng vì không hiểu lý do vì sao kết cục lại như vậy. Nhưng vì sự tự ái và sĩ diện của người đàn ông. Chàng trai đã chấp nhận quay lưng mà không hề biết rằng trong ánh mắt của cô gái chứa đựng sự đau khổ đến tột cùng. Sự hi sinh vì người mình yêu, mong muốn đem lại những điều tốt đẹp nhất đến với người mình yêu. Có lẽ đó là nguyên nhân cũng là động lực khiến cô gái có thể dễ dàng lìa xa người mình yêu. Bời vì cô biết rằng “ không có nỗi đau nào có thể lớn hơn nỗi đau khi chứng kiến người mình yêu thương nhất từ từ rời xa khỏi thế gian này”. Thà một mình cô chịu đựng sự dày vò của bệnh tật, chịu đựng sự dày vò của sự nhung nhớ.

Mưa rơi trên nỗi đau nào

Lòng chợt thấy nghẹn ngào

……..

Tình yêu đôi ta như là mơ.

……

Lệ rơi trên đôi mắt em.

Từ trong con tim em cứ nhớ anh vô bờ,

Tình yêu ấy cũng đã khiến em mong chờ.

Chia tay nhau nhưng họ vần luôn ngóng trông về nhau, đau khổ và canh cánh về nhau. Rồi một ngày vì không thể chịu đựng được, chàng trai đã bước về nơi mà trong anh có quá nhiều kỉ niệm. Để rồi anh nhận ra rằng, mình thật quá vô tâm và xấu xa. Cái chết của cô gái đã thật sự ngăn cách và chia lìa họ vĩnh viễn. Người ra đi xem như đã hết, nhưng người ở lại cũng chẳng dễ dàng gì. Họ phải chịu đựng sự dằn vặt của lương tâm vì đã không thể ở bên cạnh người mình yêu trong thời khắc đau khổ nhất.

Nhưng cho dù dằn vặt và đau khổ bao nhiều, thì người sống vẫn phải tiếp tục sống, chàng trai cho rằng thời gian sẽ giúp anh nguôi ngoai tất cả. Nhưng hình ảnh về người con gái vẫn luôn ẩn hiện trong tâm trí và xung quanh anh, anh cho rằng cô ấy vẫn luôn hiện diện trong một lần bắt gặp hình ảnh của cô gái trong hình ảnh của người yêu hiện tại của anh. Sự thôi thúc đã khiến anh chay thật nhanh về nhà, rồi trong cơn vỡ oà của cảm xúc, thượng đế  đã ban phước hành để họ được gặp lại nhau một lần cuối cùng. Và họ đã ôm chầm lấy nhau. Mặc dù không thể nói với nhau lời nào nhưng trong ánh mắt họ đã nói hết tất cả những điều cần nói, Và cô gái biết rằng chàng trai vẫn không hề quên mình:

Làm sao để cho tình anh giờ đây thôi không hững hờ

…..

Làm sao để cho thời gian đừng bôi xóa đi ngày thơ….

Người hỡi, người có biết em vẫn luôn còn đây

Dù bao giấc mơ cuốn theo làn mây

Dù anh có quên hết bao nồng say

Tình em vẫn thế dẫu chẳng ai hay

Và bao ước mơ bên anh nay xa tầm tay

Nguyện rằng em sẽ mãi yêu không đổi thay.

....lời tạm biệt cuối cùng và cô gái đã an lòng về với thế giới bên kia vĩnh viện

Có lẽ khi xem xong tôi chắc chắn một điều răng : ai cũng đều phải phì cười và lắc đầu vì nó quá cổ tích.  Tất cả chỉ đều được thể hiện qua những ước muốn và mong ước tận sâu bên trong của con người trong thời đại ngày nay. Giữa những bộn bề lo toan của cuộc sống, con người ta cảm thấy những cung bậc cảm xúc ấy dường như là thứ quá xa xỉ. Nhưng tận sâu con người vẫn ước muốn rằng, ước gì chuyện cổ tích ấy là có thật. Nhưng tất nhiên là họ không mong muốn kết cục của câu chuyện là có thật. Mà họ muốn vẽ ra tiếp tục viễn cảnh tương lai tốt đẹp và hạnh phúc có hậu cho đôi tình nhân này.

 

Nguồn: finandlife

Tags:

StoriesofLife

Đâu là hạnh phúc bạn đang có

by Life13/10/2013 09:33

"Chúng ta chỉ cảm thấy giá trị thật sự của hạnh phúc cho đến khi chúng ta đã đánh mất hoặc sắp sửa mất nó"

Vị vua nọ đang đi công du trên một chiếc tàu thì gặp cơn bão lớn. Gió to, sóng dữ gầm thét như muốn quật đổ những cột buồm và nuốt chửng con tàu. Một người trong đoàn tùy tùng nhà vua trước đây chưa từng ra biển nên vô cùng hoảng sợ. Anh ta khóc thét lên trong nỗi sợ hãi và mỗi lúc một to hơn. Không ai trên tàu có thể trấn an anh ta được.

Trong cơn giận dữ nhà vua thét lên:

- Có ai ở đây có thể làm cho tên hèn nhát kia câm miệng lại được không?

Ngài hỏi đến lần thứ ba, vẫn không một ai trong đám cận thần lên tiếng. Cuối cùng có một người bước ra, ông ta là một hành khách trên tàu.

- Tôi nghĩ là tôi có thể khiến cho anh ta im lặng nếu tôi được tòan quyền làm điều đó.

Một thoáng do dự, nhưng vì nóng lòng muốn biết cách của người hành khách đó nên nhà vua ra lệnh:

- Làm ngay đi! Ta cho phép nhà ngươi.

Người khách liền ra lệnh những người lính ném anh ta xuống biển. Rơi xuống biển lạnh giá đầy sóng lớn, anh ta gào lên khiếp sợ và vùng vẫy trong hoảng loạn, cố tìm mọi cách ngoi lên mặt nước. Ít giây sau, người khách cho thả phao kéo anh ta lên. Khi bám được thành tàu, dù mệt rũ rượi và nét mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng, nhưng anh ta đã hoàn toàn im lặng.

Quá ngạc nhiên và ấn tượng về những gì vừa diễn ra, nhà vua bèn hỏi người khách lạ tai sao anh ta có thể biết trước được như vậy. Người khách đáp:

- Chúng ta không bao giờ nhận ra những điều bình dị mà quý giá đang có trong mọi tình huống, cho đến khi chúng ta rơi vào một tình trạng thực sự tồi tệ hơn.(truyenngan.com.vn)

Tags:

StoriesofLife

Nước mắt rơi chung

by Life13/10/2013 09:26

Bạn rơm rớm nói, ông tặng cái chết của mình cho người dân như một cơn mưa phúc lành. Họ, cũng như bọn tôi, ẩn nỗi tiếc thương ông già rực rỡ đó, thấy tâm hồn mình bỗng dưng liền sẹo, bâng khuâng vì ý nghĩ mình cũng còn khả năng khóc cho một người dưng.

Bạn nói có thể chị đàn bà đứng nức nở trên phố Hoàng Diệu ấy vừa đóng quầy may sẵn ở chợ Đồng Xuân, bạn đã bị chị mắng một lần vì "nói giọng miền Nam mà còn mặc cả". Có thể người đàn ông mếu máo đặt mấy bông cúc vàng ở hàng rào ngôi nhà số 30 kia vừa chạy xong cuốc xe ôm, bạn đã từng bị anh chở đi đường vòng để lấy tiền cho ngọt. Nhưng những va quệt đã từng gặp phải trên đất Hà Nội đã trôi hết, xí xóa hết trong bạn vì những người đã đến khóc trước nhà vị tướng vừa qua đời, trong bản tin tối.

Ti vi trong quán ăn tiếng được tiếng mất, nhưng bọn tôi chừng như nghe được tiếng nước mắt chảy. Không chỉ từ những gương mặt lướt qua trên màn hình, mà còn từ những người không xuất hiện trên ti vi như bạn, hay từ trong lòng những người giả bộ mình cứng cỏi, như tôi. Tự nhận là già rồi, nghi ngờ cả nước mắt, nhưng bạn nói lần này bỗng tin những người kia cảm động thật lòng. Mà ông tướng đó cũng không phải ruột thịt, hay họ hàng xa, hay láng giềng ở cạnh nhà. Ông giỏi thì khỏi nói, cái đó cả thế giới chịu rồi, "nhưng tụi mình đâu phải thương chỉ mỗi chuyện đó", bạn quệt cùi tay chùi nước mắt, nói, "nghĩ tới ông như là nghĩ tới ông nội mình, không hề có cảm giác xa xôi vĩ đại". Bàn bên mấy anh đòi nợ mướn cũng thôi chửi thề một con nợ khó nhằn, một anh buột miệng "nhìn ổng hiền như con cọp ăn chay". Màn hình đông chừng mười lăm giây nụ cười hồn hậu của ông tướng. Tự biết trong lòng người dân, hình ảnh ấy còn đọng lại rất lâu.

Bạn tôi tin hồi tại thế ông sống như mình có, không cố ý sống sao cho dân phải khóc khi lìa cõi tục. Tự nhiên từ khí chất. Thấy ông tưới phong lan, cũng lui cui như ông già kế bên nhà. Thấy nụ cười, biết rằng những oan khuất nhục vinh đã bị ông phẩy tay bỏ lại. Chỉ dân là ông không quên, khi thỉnh thoảng gửi báo những bài viết tâm huyết đóng góp cho chính sách dân sinh.

Mấy hôm trước cà phê sáng với nhau bạn còn kêu xã hội nhìn đâu cũng rẽ chia xáo xác. Sẵn sàng cãi nhau vì một cuốn sách, ông xài điện thoại Mỹ tôi dùng điện thoại Hàn, vì em mê nhạc sến anh thích sang. Cảm giác loạn lạc từ chính trường cho tới từng mái ấm, từng cái tổ của mỗi người. Đi bên bờ vực ai không chịu được nấy rơi, tưởng không có gì ngăn lại được dòng người chèn lấn. Bỗng tất thảy họ dừng lại chỉ vì một hơi thở vừa dứt vô phương

nối lại. Bạn rơm rớm nói, ông tặng cái chết của mình cho người dân như một cơn mưa phúc lành. Họ, cũng như bọn tôi, ẩn nỗi tiếc thương ông già rực rỡ đó, thấy tâm hồn mình bỗng dưng liền sẹo, bâng khuâng vì ý nghĩ mình cũng còn khả năng khóc cho một người dưng.

Cách khóc mỗi người mỗi khác, có người tận nhà ông già cúi đầu đặt bó hoa, người ở xa ngồi trước ti vi lén kéo chéo áo lau đuôi mắt, người nuốt trộng vào lòng, người lại thở hắt ngậm ngùi "rồi ai cũng về, người ở đến gần một trăm lẻ ba năm chớ đâu ít ỏi gì, mà sao ai cũng tiếc. lại có người ở mới sáu mươi mà dân ngán ngẩm thôi rồi". Chỗ này chỗ kia, tiếng khóc chưa bao giờ tạnh của những người trót sinh ra trên đời này, nhưng không mấy khi cả triệu người cùng chung một niềm mất mát.

Bạn nói có bốn trong mười phần nước mắt đã chảy ra, chúng ta khóc cho việc sau này chẳng còn ai đủ lớn để dân còn có thể thương chung, khóc cùng. Cúi đầu trước ông, cũng đồng nghĩa bày tỏ thái độ với những ông quan còn đang sống.(truyenngan.com.vn)

Tags:

StoriesofLife

DISCLAIMER

I am currently serving as an Investment Manager at Vietcap Securities JSC, leveraging 16 years of experience in investment analysis. My journey began as a junior analyst at a fund in 2007, allowing me to cultivate a profound understanding of Vietnam's macroeconomics, conduct meticulous equity research, and actively pursue lucrative investment opportunities. Furthermore, I hold the position of Head of Derivatives, equipped with extensive knowledge and expertise in derivatives, ETFs, and CWs.

 

To document my insights and share personal perspectives, I maintain a private blog where I store valuable information. However, it is essential to acknowledge that the content provided on my blog is solely based on my own opinions and does not carry a guarantee of certainty. Consequently, I cannot assume responsibility for any trading or investing activities carried out based on the information shared. Nonetheless, I wholeheartedly welcome any questions or inquiries you may have. You can contact me via email at thuong.huynhngoc@gmail.com.

 

Thank you for your understanding, and I eagerly anticipate engaging with you on topics concerning investments and finance.

Designed by: Nguyễn Chí Hiếu