Có một thứ hạnh phúc gọi là hi sinh - Phần 1

by Life14/09/2016 11:06

Hi sinh

Là một cô gái từ tỉnh lẻ ra thành phố học tập và sinh sống, điều kiện gia đình không cho cô được một cuộc sống sung túc như bao người. Ngoài giờ học ở trường, cô phải quần quật cả ngày với công việc làm thêm để kiếm tiền trang trải cho chi phí sinh hoạt. Bất cứ một cô gái nào ở cái tuổi 20 như cô cũng đều đầu tư cho ngoại hình của mình từ quần áo, giày dép đến tóc tai. Bởi lẽ con gái tuổi 20 là con gái thích làm đẹp. Nhưng với riêng cô, mọi thứ bình thường đó trở nên rất xa xỉ. Cô không có lấy một khoản chi phí nào để chăm chuốt cho bản thân mình. Cô đơn giản từ cách ăn mặc, đơn giản đến mức mọi người gán cho cô cái mác quê mùa.

Cô bán sức lực để mua lấy cái ăn cái mặc, thời gian cô dành cho việc học là những lúc đêm đã về khuya. Đó là lý do vì sao đôi mắt cô luôn thâm quầng với dáng vẻ mỏi mệt. Cô thiếu thốn nhiều thứ so với mọi người nhưng cô không cảm thấy cuộc đời này bất công. Cô cho rằng mỗi một mảnh đời dù sướng dù khổ đều có một lý do cho sự tồn tại của nó. Bù đắp cho những thiệt thòi của cô, định mệnh đã mang đến cho cô một người con trai yêu thương cô nhiều không đếm hết. Anh ấy đẹp trai, học giỏi, được nhiều người ái mộ, và yêu cô hơn bất cứ ai trên đời. Dù lời ra tiếng vào, những lời chê bai cô nhiều đều đặn mỗi ngày cho cái sự khập khiễng giữa cô và anh. Nhưng tình yêu chân thành của anh đã tiếp thêm sức mạnh giúp cô có thể đứng vững bên cạnh anh giữa hàng ngàn lời đồn đại. Cô và anh yêu nhau, cùng nhau hướng đến cái đích của hạnh phúc.

Anh là người đầu tiên khiến cho cô cảm nhận được sự rung động của trái tim. Cô yêu anh bằng tất cả những gì cô có, một tình yêu non nớt, nhỏ bé nhưng mãnh liệt. Bằng cách này hay cách khác, cô cố gắng mang đến niềm vui cho anh trong khoảng thời gian ít ỏi mỗi ngày của mình. Họ yêu nhau giữa sự thiếu thốn vật chất, bên cạnh họ chỉ có tình cảm là đủ đầy.

Cuộc sống khó khăn đã biến một cô gái vốn nhỏ nhắn yếu đuối ngày càng trở nên tiều tụy. Cô vùi mình vào công việc để bươn chải đến mức có nhiều ngày cô còn không có thời gian để ăn uống. Cô lại phải thường xuyên gồng mình chống chọi lại các cơn đau đầu dữ dội, đêm về vật lộn với sự nhức mỏi, ê ẩm toàn thân. Anh không khỏi đau xót khi nhìn thấy gương mặt xuống sắc cùng dáng vẻ xanh xao của cô. Anh muốn chia sẻ tiền lương của mình để cô bớt đi thời gian làm thêm, anh muốn gánh bớt cho cô sự mệt nhọc nhưng cô từ chối tất cả. Cô muốn sống bằng chính sức lao động của mình, bằng những đồng tiền mình tự làm ra, cô không muốn mang ơn ai, dù anh là người mà cô xác định sẽ lấy làm chồng và chung sống suốt đời này.

- Lâu lâu anh mua bánh mỳ cho em ăn như thế này là được rồi!

Cô vừa gặm ổ bánh mỳ anh mang sang lúc 10h tối vừa cười vừa nói. Anh thừa biết cô đi làm về mệt sẽ bỏ bữa nên tối nào anh cũng sang nhắc nhở, hôm thì anh mua đồ ăn sẵn hôm thì anh tự nấu cho cô. Anh chỉ biết giữ sức khỏe cho cô bằng cách đó dù chẳng làm vơi bớt đi được những gánh nặng mà cô phải mang trên vai mỗi ngày.

- Ăn uống kiểu như vậy làm sao em đủ sức mà sống? – Anh càm ràm trong lo lắng.

- Em khỏe như siêu nhân ấy, anh khỏi lo!

Cô lè lưỡi cười trừ, nét đáng yêu vẫn nổi bật lên trên gương mặt đang dần nhợt nhạt đó. Anh xoa đầu rồi ôm chặt lấy cô, cô biết anh cảm thấy bất lực như thế nào khi cô từ chối mọi sự giúp đỡ từ anh. Cô cũng dần đuối sức với mớ bòng bong của cuộc sống đang bủa vây lấy cô.

Có nhiều lần cô đã ngã lăn ra đất và cảm thấy tức ngực khó thờ. Có lúc lại bị chảy máu cam một cách kì lạ. Cô nghĩ có lẽ mình bị suy nhược cơ thể,chỉ cần nghỉ ngơi tí sẽ khỏe lại ngay. Thế là cô để mặc tình trạng cơ thể đang xấu dần đó và vẫn bán mạng chạy theo những đồng tiền để nuôi sống bản thân cô.

Một ngày, cô ngất xỉu và nằm sóng soài trên sàn nhà khi đang làm thêm tại quán café. Mọi người đưa cô vào bệnh viện mà không ai liên lạc với anh vì điện thoại cô bỏ quên ở nhà.

- Cháy hãy liên lạc với người thân để làm thủ tục nhập viện! – Bác sĩ nói khi cô vẫn còn nằm trên giường bệnh đợi chờ từng giọt nước gì đó chuyền vào người.

- Cháu bị gì vậy bác sĩ?

- Cháu bị ung thư máu, bệnh do di truyền. Tại sao cháu không đi khám sớm để được chữa trị mà để đến bây giờ?

Cô bất thần và hoảng hốt không tin vào những gì mình nghe thấy. Mẹ cô cũng đã qua đời ở tuổi ba mươi vì căn bệnh này, nhưng không ai nói cho cô biết bệnh có thể di truyền.

- Cháu có thường xuyên đau đầu, nhức mỏi, khó thở và còn chảy máu cam không?

- Dạ có… - Cô lắp bắp

- Thế tại sao không đến bệnh viện để khám?

- Cháu tưởng do cháu làm việc quá sức nên mới bị như vậy…

- Đó là dấu hiệu của bệnh ung thư máu. Vì để quá lâu nên đã chuyển sang giai đoạn cuối rồi. Cháu mau liên lạc với gia đình để làm thủ tục nhập viện. Ít nhất cũng có thể kéo dài được 1 năm nếu điều trị tốt. Còn nếu không thì cháu chỉ còn khoảng hơn 1 tháng nữa thôi.

Hai hàng nước mắt dâng trào trong đau đớn khi bác sĩ vừa quay lưng đi. Trước mắt cô giờ này chỉ toàn là một màu đen u uất. Cô mồ côi cha từ năm lên sáu vì tai nạn giao thông. Hai năm sau đó mẹ cô cũng rời xa cô vì căn bệnh ung thư quái ác, để lại cô côi cút sống với bà ngoại ở dưới quê. Bác sĩ bảo cô liên lạc với người thân thì cô biết gọi cho ai bây giờ. Bất giác cô nghĩ đến anh, cô toan đi mượn điện thoại để gọi cho anh. Lúc này, cô cần có anh bên cạnh hơn bao giờ hết, cô không tự đứng vững bằng đôi chân của mình nữa rồi. Nhưng một luồng suy nghĩ khác đã khiến cô ngưng ý định gọi cho anh lại. Cô xin xuất viện trước sự can ngăn của bác sĩ và đồng nghiệp trong quán café đã đưa cô vào đây. Nhưng cô đã có một quyết định cho cuộc sống của riêng mình, cô không thay đổi.

Cô về đến phòng trọ, từ xa cô đã nhìn thấy hình ảnh quen thuộc đứng đợi trước cửa phòng với bọc đồ ăn gì đó trên tay.

- Sao em về trễ thế? Điện thoại mãi cũng không bắt máy!

Cô ôm chầm lấy anh, cố giấu đi những giọt nước mắt trong nụ cười gượng gạo không thành tiếng:

- Em có tí chuyện, em xin lỗi…

- Thôi vào nhà đi. Anh có mua phở cho em này!

Nói rồi anh đón lấy chùm chìa khóa cô vừa móc trong túi xách để mở cửa và dìu cô vào trong phòng. Đêm đó cô đã giữ anh lại rất lâu bên cạnh mình. Cô nói về những câu chuyện chẳng đầu chẳng đuôi, cô ôn lại những kỉ niệm của hai người, bất kì thứ gì cô nghĩ đến trong đầu lúc đó. Họ đã ngồi cạnh nhau như thế và nói về những chuyện không có điểm dừng.

Ngày hôm sau, cô báo với anh là phải về quê có chuyện cần giải quyết. Anh đã đèo cô ra bến xe. Anh đã chẳng nhận ra ánh mắt khác lạ của cô khi chào tạm biệt anh. Anh vẫy tay tiễn cô đi mà không hay biết rằng cô sẽ chẳng bao giờ trở lại.

Cô về quê thăm ngoại và đi tìm một khoảng bình yên cho riêng mình. Cô ngẫm nghĩ lại chuỗi ngày ngắn ngủi mà cô đã sống, cô cười với những kỉ niệm vui và cũng không tránh khỏi chạnh lòng khi cô nhớ đến anh. Rồi anh sẽ ra sao nếu một ngày cô hoàn toàn biến mất để trở về với cát bụi. Có lẽ do cuộc sống chật vật đầy bon chen nuôi nấng cô lớn đã rèn cho cô một trái tim mạnh mẽ. Đối diện với cái chết không còn bao lâu sẽ đến, cô không sợ hãi hay tuyệt vọng như lúc mới biết hung tin nữa, mà giờ đây cô chỉ biết nghĩ cho anh, nghĩ cho bà ngoại. Cô vẫn không trách cứ sự bất công mà cuộc đời đã dành cho mình, cô vẫn luôn cảm thấy mình may mắn và hạnh phúc hơn nhiều người không cha không mẹ không có cuộc sống đủ đầy. Cô có bà ngoại và cô có cả anh, cô nhận được vô vàng yêu thương giúp cô luôn cười giữa hàng ngàn khó khăn đến nghẹt thở. Giờ đây, cô chỉ lo cho hai người, rồi họ có chịu được nỗi sự mất mát sắp tới hay không. Cô cảm thấy có lỗi khi ra đi như vậy. Cô cảm thấy bất lực.

Nằm trải mình dài trên đồng cỏ ở quê hương nơi cô sinh ra, cô miên man trong dòng suy nghĩ làm sao để biến mất một cách bình lặng nhất mà không gây đau khổ cho những người ở lại.

Ngoại cô đã lớn tuổi, lại hay bệnh tật lai rai. Cô đã mang hết số tiền mình dành dụm được bao năm qua dúi vào tay ngoại để đỡ đần cuộc sống của ngoại. Cô gạt đi nước mắt vờ cười xòa với ngoại bảo rằng cô làm ở thành phố kiếm được nhiều tiền lắm.

Cô trở lại thành phố sau vài ngày sống với ngoại, cô cảm thấy lòng mình nặng trĩu như có một tảng đá lớn ngự trị trong đó. Giữa ngổn ngang những suy tư, cô tìm đến một người mà trước nay cô vẫn luôn xem là anh trai, người đó là người mà cô quen khi làm thêm tại quán café – ông chủ của cô. Người đàn ông đó đã gần 30 tuổi, anh là một doanh nhân thành đạt được vô số người ngưỡng mộ. Anh thương cô như người thân trong gia đình, anh thương cô gái nhỏ bé phải một mình bươn chải giữa chốn thành thị xô bồ này. Nhiều lần anh ngỏ ý giúp đỡ cô về tiền bạc nhưng chưa một lần cô nhận lấy, cô chỉ giữ lại lòng tốt của anh dành cho cô.

Ngày hôm đó, cô đã tìm đến anh và cầu xin một sự giúp đỡ.

Mỗi ngày sau đó, anh là người đến đón cô đi làm, đón cô đi học bằng xe hơi của mình. Cả hai tuyên bố với mọi người là chính thức yêu nhau, còn rầm rộ khoe trên facebook bằng những bức hình thân mật, những dòng status tràn đầy yêu thương. Cô đã kết thúc cuộc tình 2 năm với chàng trai vừa đẹp vừa giỏi vừa thương cô chỉ bằng một dòng tin nhắn. Cô biết chắc người đó sẽ đến tìm cô ngay sau khi nhận được tin nhắn từ cô nên cô đã gọi cho “người yêu mới” và cầu xin anh cùng cô diễn nốt những vai diễn cuối cùng. Cô đã khóc không biết bao nhiêu tiếng đồng hồ để có đủ dũng cảm nhắn cho anh rằng cô đã chán yêu. Cô gắng gượng tỏ ra mạnh mẽ để gặp anh và buông thả những lời cay nghiệt như kịch bản cô đã soạn sẵn mấy ngày này. Khi thấy anh đến trước cổng dãy trọ, cô vội ghé đầu vào vai ông chủ của mình. Người đàn ông sắp sửa 30 không khỏi chạnh lòng khi nhìn thấy sự giày vò hiện rõ mồn một trên gương mặt cô em gái bé bỏng, đau xót khi thấy đôi môi cô thâm tím vì cô đang gắng mím chặt để những giọt nước mắt không rơi.

- Có cần thiết phải làm vậy không em?

- Để anh ấy rời xa em, có như thế anh ấy mới hạnh phúc được! – Cô thều thào trong tiếng nấc.

Nói xong, cô hít một hơi thật dài để lấy lại tinh thần diễn tròn một vai diễn mà cô cho rằng đó là việc có nghĩa cuối cùng cô có thể làm cho người mà cô yêu thương. Bằng ánh mắt sắc lạnh giả tạo, cô ngoáy đầu nhìn anh, rồi từ từ tiến dần về phía anh. Cô cố lờ đi gương mặt của anh vì cô sợ rằng nếu nhìn thật lâu vào đôi mắt ấy, cô sẽ yếu lòng mà ôm chầm lấy anh. Giấu đi những nỗi đau đang dằn xé tim gan, cô nhả ra những lời cay độc với người đang đứng trước mặt cô, người mà cô dành cả cuộc đời này để yêu và để nhớ:

- Anh muốn biết lí do vì sao em chia tay anh đúng không?

Cô sợ phải nghe giọng nói của anh nên nhân lúc anh chưa kịp phản ứng, cô đã vội vàng chỉ tay về phía ông chủ của mình và tự hào khoe đó là người mà cô mới thật sự muốn yêu. Rồi thêm một vài lý do làm cả hai trái tim như muốn vỡ ra và tan tành, cô dứt lời và lại vội quay đi. Cô sợ nếu chần chừ thêm cô sẽ thấy nước mắt anh rơi và thể nào cô cũng khóc. Cô bước đến bên ông chủ của mình, những bước chân nặng nhọc đều nhịp với hai hàng nước mắt đang làm ướt đẫm gò má cô. Cô biết sau lưng cô là một nỗi đau gần như đẩy con người ta đến bến bờ của tuyệt vọng, chính bản thân cô còn đau hơn như thế gấp nhiều lần, nhưng cô vẫn quyết tâm bước đi, bước khỏi cuộc đời anh, để một hạnh phúc khác đến với anh trọn vẹn hơn bây giờ. Cô thà rằng để anh đau trong hiện tại, và rồi anh sẽ quên một con người bội bạc như cô, hơn là tiếp tục yêu nhau và rồi sự ra đi của cô sẽ là gánh nặng mà anh mang theo suốt cả đời mình.

Rồi thì trên Facebook nhan nhãn hình ảnh mặn nồng của cô và ông chủ. Mỗi một bức hình cô đăng tải lên là một lần cô phải gồng mình chịu sự ném đá của thiên hạ. Bạn bè anh, và cả một số bạn bè của hai đứa vào chửi rủa cô. Họ nói cô là thứ con gái rẻ tiền chạy theo vật chất. Họ nói cô có mắt như mù mới để mất một người hoàn hảo như anh. Bên anh vẫn chỉ là sự im lìm đáng sợ, hình ảnh kỉ niệm của hai người anh vẫn để đấy mà không hề xóa đi. Cô vẫn đều đặn phô trương tình yêu của mình, gạt đi nước mắt trước sức nặng của miệng lưỡi thế gian, và một mình chống chọi nỗi đau trên cơ thể trong những tháng ngày cuối cùng.

Vài tuần sau đấy, cô phát hiện trên trang Facebook của anh bắt đầu đăng hình anh và một cô gái xinh đẹp nào đó. Cô chăm chỉ theo dõi hoạt động của anh, đọc những lời bình luận của bạn bè anh. Họ vẫn tiếp tục dè bỉu cô thế này thế nọ, và họ chúc phúc cho tình yêu mới của anh. Cô cười một mình và tự nhủ “Cuối cùng thì mình đã diễn rất tròn vai”. Nhìn thấy anh cười hạnh phúc bên người mới, cô lại cười trong sự nóng hổi và mặn chát nơi khóe mi. Cô cười, nhưng cô thấy lòng mình vừa đau vừa mãn nguyện.

Có một buổi chiều, cô thả mình đong đưa theo nhịp lắc của chiếc xích đu, cô cầm điện thoại và đọc lại những dòng tin nhắn cũ, xem lại những tấm hình cũ. Hạnh phúc của một người con gái là tìm được một người con trai yêu thương cô ấy, và chỉ cần yêu thương thật lòng là đủ. Cô đã tìm được một hạnh phúc đơn giản như thế cho quãng đời ngắn ngủi của mình. Chiếc điện thoại rơi xuống đất tạo nên một âm thanh quen thuộc nhưng đáng sợ. Mắt cô dần nhắm lại và môi cô vẫn không khép lại nụ cười.

Ông chủ của cô đã an táng cho cô trong sự im lặng mà để một ai biết, theo đúng nguyện vọng của cô lúc còn sống. Anh tiếp tục thay cô đăng hình lên facebook, những bức hình cô đã tranh thủ chụp sẵn trước lúc ra đi, với mật độ giảm dần để người cô thương không phát hiện ra sự biến mất đột ngột của mình.(st https://guu.vn)

Tags:

StoriesofLife

DISCLAIMER

I am currently serving as an Investment Manager at Vietcap Securities JSC, leveraging 16 years of experience in investment analysis. My journey began as a junior analyst at a fund in 2007, allowing me to cultivate a profound understanding of Vietnam's macroeconomics, conduct meticulous equity research, and actively pursue lucrative investment opportunities. Furthermore, I hold the position of Head of Derivatives, equipped with extensive knowledge and expertise in derivatives, ETFs, and CWs.

 

To document my insights and share personal perspectives, I maintain a private blog where I store valuable information. However, it is essential to acknowledge that the content provided on my blog is solely based on my own opinions and does not carry a guarantee of certainty. Consequently, I cannot assume responsibility for any trading or investing activities carried out based on the information shared. Nonetheless, I wholeheartedly welcome any questions or inquiries you may have. You can contact me via email at thuong.huynhngoc@gmail.com.

 

Thank you for your understanding, and I eagerly anticipate engaging with you on topics concerning investments and finance.

Designed by: Nguyễn Chí Hiếu