Đông Hà Nội

by Life08/01/2015 13:45

Đông Hà Nội lạnh quá.

Lạnh từ cái thời tiết cho đến trái tim của con người vậy.

***

Nó đang đứng chờ xe bus để đi về nhà, trong lòng đầy những suy nghĩ.

Tuy là nó nông cạn như cái thằng trẻ con lớp 3 nhưng mà nó lại hay nghĩ.

Mà nghĩ cái gì không nghĩ toàn nghĩ những chuyện to lớn. Nào là cuộc đời, khoa học, chính trị,..

Nhưng mà thế cũng phải thôi.

Lớn rồi, lớp 12 rồi chứ ít gì. Cũng phải biết lo đi chứ.

Thế mà cũng đã 12. Nó còn tưởng mình đang lớp 10.

Thời gian qua nhanh thật. Chẳng mấy nữa mà thi đại học, tốt nghiệp đại học rồi đi làm.

Nó cảm thấy nuối tiếc cho cái quãng thời gian mà mình đã lãng phí. Cứ phải cho đến những cái lúc thế này con người ta mới biết quý trọng mọi thứ.

Cũng như những người sắp chết mới biết quý trọng cuộc sống, những người nghèo biết quý trọng đồng tiền,...

Chắc chắn là nó không sắp chết rồi.

Còn nó có nghèo không?

Chắc cũng không.

Nó vẫn có nhà để về mỗi tối, ngày vẫn 3 bữa cơm, vẫn có tiền tiêu.

Thế mà suốt ngày than nghèo với chả khổ.

Lạ đời.

Cơn gió thổi qua khiến nó rùng mình. Mới tuần trước còn nắng như đổ lửa mà sao giờ đã lạnh thế. Lạnh buốt, lạnh thấu cả xương.

Nó nhìn quanh 1 lượt xem xe bus đã đến chưa.

Một bà cụ bán hàng dạo mời nó mua đồ.

Một hình ảnh không hiếm gặp ở cái Thủ đô này.

Nó từ chối ngay lập tức như 1 thói quen.

Bà cụ lại tiếp tục mời những người khác ở đó bằng chất giọng yếu ớt, khản đặc của 1 người đã có tuồi, bị át hẳn đi bới tiếng nói chuyện của mọi người, tiếng xe cộ trên đường,... Nhưng tất cả những gì bà nhận được là những câu từ chối.

Việc đó như kiểu đã trở thành 1 thông lệ.

Ai cũng tỏ ra mình đang vội vàng, bận rộn lắm để không phải mua những phong kẹo cao su, những gói tăm, những thứ bé nhỏ không đáng giá quá 1 phần bữa ăn hằng ngày của họ. Hay là họ chỉ muốn đuổi bà cụ đói rách kia đi, để đỡ phải trông thấy con người rách rưới ấy, để đỡ cảm thấy bị làm phiền?

Nó lại ngó quanh 1 lần nữa.

Nó để ý thấy bóng dáng gầy gò, ốm yếu ấy lại tiếp tục đi.

Đi đâu? Đi đến nơi có người mua hàng cho bà ư? Đi đến nơi mà bà không phải chịu khổ cực, không phải đói nghèo, giá rét nữa ư?

Nó không biết.

Và, như vừa nhận ra điều gì, nó rời chỗ đứng của mình, chạy theo bà, bỏ lại sau lưng hàng người, hàng xe cộ cứ đi. Đi về nơi nào thật xa.

...

Đông Hà Nội lạnh quá.

Lạnh từ cái thời tiết cho đến trái tim của con người vậy.

Tags:

StoriesofLife

DISCLAIMER

I am currently serving as an Investment Manager at Vietcap Securities JSC, leveraging 16 years of experience in investment analysis. My journey began as a junior analyst at a fund in 2007, allowing me to cultivate a profound understanding of Vietnam's macroeconomics, conduct meticulous equity research, and actively pursue lucrative investment opportunities. Furthermore, I hold the position of Head of Derivatives, equipped with extensive knowledge and expertise in derivatives, ETFs, and CWs.

 

To document my insights and share personal perspectives, I maintain a private blog where I store valuable information. However, it is essential to acknowledge that the content provided on my blog is solely based on my own opinions and does not carry a guarantee of certainty. Consequently, I cannot assume responsibility for any trading or investing activities carried out based on the information shared. Nonetheless, I wholeheartedly welcome any questions or inquiries you may have. You can contact me via email at thuong.huynhngoc@gmail.com.

 

Thank you for your understanding, and I eagerly anticipate engaging with you on topics concerning investments and finance.

Designed by: Nguyễn Chí Hiếu