Không biết lần này là lần thứ bao nhiêu tôi xem lại bộ phim này, Tam Quốc. Đây là một trong những tác phẩm kinh điển để lại trong tôi ấn tượng mạnh mẽ nhất và có khi nó làm thay đổi cách hành xử của tôi mà tôi không hề hay biết. Phim hay không chỉ vì nội dung cuốn hút hấp dẫn mà còn ở bản nhạc phim quá đệm tình, …bi bi tráng tráng…, …đi đi ở ở…
“Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông
Bạc đầu ngọn sóng cuốn anh hùng
Thị phi thành bại theo dòng nước
Sừng sững cơ đồ bỗng tay không…”
“…Trả món nợ non sông trước mắt
Mặc đời sau thiên hạ luận bình...”
Mỗi nhân vật trong phim đều có những điểm hay và đáng để học hỏi, nếu Tào Tháo giỏi thao lược, dụng binh lại có tầm nhìn xuyên thấu tâm can của những nhân tài thì Lưu Bị lại là người nhân nghĩa, trung kiên. Tôn Quyền nào thua kém, tài nhìn người tài của Ông đã giúp Đông Ngô sống sung túc trong nhiều đời. Về hạng thần, tướng, Gia Cát đại tài, thần cơ dịu toán; Triệu Tử Long anh dũng, từ tốn nhìn rõ đại cục; Tư Mã Ý kiên nhẫn, biết người biết ta, chấp nhận chịu nhục trước mắt để đạt đại thể về sau.
Tư Mã Ý thành công nhất khi ông xây dựng dòng họ Tư Mã trên nền tảng trí tuệ, nuôi dạy những đứa con đại tài và nhờ vậy họ đã bình định được Trung Nguyên. Phút cuối đời Ông đỗ lỗi cho Tào Tháo rằng những hành động của ông, ông đều học được từ Tào Tháo.
Phim như mang ta về với quá khứ, dòng nhạc như đưa ta về với núi rừng trùng điệp, đưa ta về thảo nguyên bát ngát. Ta như cảm được nhạc, nhạc như chạm vào ta, hình ảnh và giai điệu bài hát như giúp ta nhìn thấy linh hồn của chính mình.
“Núi xanh nguyên vẻ cũ
Bao độ ánh chiều hồng”
Hay
“Đã mờ rồi ánh kiếm ánh đao
Lùi xa rồi tiếng loa tiếng trống”
Nguồn: finandlife