Merry Xmas

by finandlife25/12/2013 08:39

Nhân dịp Giáng Sinh, finandlife chúc các anh/chị/các bạn thật an lành, hạnh phúc! Lướt đọc qua các báo, finandlife thấy có bài viết này rất hay và ý nghĩa của tác giả Hiệu Minh, xin chia sẻ để mọi người cùng đọc và cảm nhận.

Đừng quên bật Jingle Bell để thêm không khí nhé!

 

Merry Xmas

----------------------------------------------------------------------

Cây thông Noel và bài học về hạnh phúc

Mấy năm đầu sang Mỹ, lũ trẻ toàn hỏi, sao nhà mình không có Chrismas Tree – Cây thông Noel. Chả là lúc lớp mẫu giáo hay lớp 1, lớp 2, chúng nghe nói dưới cây thông có quà của Santa gửi vào lúc nửa đêm.

Nhà ít tiền nên mẹ chúng nhặt ở đâu một cây thông bé, bằng nhựa, mang về treo cái tất đỏ, dưới gốc để mấy gói quà. Treo đèn, vài quả cầu lấp lánh, rồi bật điện, chúng reo hò, sướng cả tuần. Sáng sớm bọn trẻ đã dậy, tìm trong tất để xem quà của mình đâu.

Năm nay cũng rủ đi mua thông thì các bố ấy chán, chắc lớn rồi nên chẳng quan tâm nữa. Bảo Bin, mua cây thông thì Santa mới để quà dưới gốc. Bố ta phán một câu xanh rờn, Santa là fake one – ông già ấy làm gì có trên đời.

Nhưng sợ các cháu mải chơi game nên tôi rủ đi bằng được. Ra phía Leesburg cách nhà khoảng 30km, biết có mấy nơi bán thông từ North Carolina. Những cây thông nhỏ cao hơn 1 mét trồng mất khoảng 7-10 năm, tùy độ cao, ở vùng đất khô cằn, như dân ta nuôi gốc đào, gốc mai.

Tới Potomac Vegetable Farm ngay cạnh tỉnh lộ Leesburg, trang trại của một gia đình nông dân, rộng khoảng vài hecta, cây cối mọc tự nhiên như rừng. Họ nuôi gà, vịt, thỏ và trồng rau sạch. Ông chủ ra chào rất niềm nở, giới thiệu các loại nông sản trồng được.

Có một bạn trẻ trông vẻ rất tri thức ra giới thiệu về thông. Hóa ra thông có rất nhiều loại khác nhau. Có loại thơm, có loại không thơm, loại lá dầy, lá mỏng. Anh giải thích rất cặn kẽ, thông mọc trên đất cằn nên tích nhựa rất lâu, nụ hoa chưa nở là nguồn hương.

Vặt một nụ nhỏ, bóp bóp nhẹ, anh cho tôi ngửi, đúng là thơm nồng thật, nếu để trong nhà, hương có thể tỏa cả tháng. Dưới ánh nến, đèn sáng mờ ảo, lò sưởi ấm, ngoài trời tuyết rơi trắng xóa, cây thông tỏa hương, với chén rượu vang ngồi cùng bè bạn, giấc mơ Mỹ đó, anh ạ.

Tôi hỏi, làm thế này có phá môi trường không. Anh giải thích, rừng có thể giữ nhiều cách. Có cách không bao giờ khai thác, để tự nhiên vài thế kỷ. Nhưng có những nơi cần quay vòng vốn. Dân theo đạo Thiên chúa thích cây Noel, nếu là cây thật càng thích. Cây dùng xong, họ mang đến một chỗ qui định hoặc bên thu rác cho vào nghiền vụn và mang bán cho sản xuất đồ gỗ, giấy, chẳng vứt đi cái gì.

Anh là tình nguyện viên đến làm ở cửa hàng cho bác nông dân trong 3 tiếng, vì bán được, anh cũng đóng góp công cho từ thiện. Anh khoe khu trang trại về mùa hè có bán gà running – chạy bộ. Thả gà, ai mua con nào, tự đi mà bắt và trả tiền, tự làm thịt cũng OK, mà thuê chủ nhà cũng được.

Anh cười vui kể, nhìn ai ôm con gà, biết ngay là thuở nhỏ được sống ở môi trường nào. Trẻ nhà quê bắt con gà rất nhanh, tóm chân, cầm cánh, cho vào bao tải như chơi. Mấy cậu thành phố lóng ngóng, bóp cổ gà chết luôn. Nghe anh ấy PR, muốn quay lại vào mùa hè xem sao.

Nghe cả chủ lẫn người tình nguyện viên nói hay quá, tôi chọn cây bé nhất, giá 50$, bác chủ giảm cho 20% và thông báo gia đình tôi cũng góp từ thiện cho các cháu gái nghèo trên thế giới. Nói rồi bác chỉ ra bảng có dán mấy cái ảnh ở mấy nước xa xôi.

Tôi dừng lại nói chuyện rất lâu, hỏi tại sao có cây Giáng Sinh, sao lại là cây thông. Anh kể khá chi tiết vài tích, trong đó tích dưới đây có trong Wiki thích nhất.

Tương truyền, một lần Martin Luther, nhà truyền đạo người Đức ở thế kỷ 15, dạo bước qua những cánh rừng vào một đêm Noel khoảng năm 1500. Hàng triệu vì sao sáng lấp lánh qua kẽ lá. Luther thực sự ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của một loài cây nhỏ, trên cành cây tuyết trắng phủ đầy, lung linh dưới ánh trăng.

Khi trở về ông đã đặt một cây thông nhỏ trong nhà và kể lại câu chuyện này với lũ trẻ. Để tái tạo ánh sáng lấp lánh của muôn ngàn ánh sao ông đã treo nến lên cành cây thông và thắp sáng những ngọn nến ấy với lòng tôn kính ngày Chúa giáng sinh.

Ông giải thích là các cây nến cháy sáng trên các nhánh của cây thông tượng trưng cho ánh sáng của Đức Giêsu mang đến cho nhân loại, màu xanh tươi quanh năm của cây thông tượng trưng cho Đức Chúa Trời hằng hữu. Phong tục cây Giáng sinh trở nên phổ biến từ đó.

Quay lại chuyện với bác nông dân. Ở ngay cạnh đường nhộn nhịp, thế mà bác vẫn sống như ở quê, nhà cửa bình thường, bên cạnh là khu nhà sang trọng. Tôi hỏi đùa, có bán đất không. Bác bảo, đất này của gia đình không bao giờ bán nữa, ai mua cũng không được xây nhà.

Chả là khu nhà gần đó xây rất đẹp, nhưng cây xanh ít, nên chính quyền kiện những người chủ thầu vì không làm đúng như thiết kế là tỷ lệ cây xanh, đất công cộng và nhà cửa phải hài hòa.

Người chủ thầu định mua nốt mấy hecta này nhưng gia đình không bán vì ông bà đã sống mấy đời. Rất nhiều người hỏi nhưng giá nào họ cũng lắc đầu dù trông gia đình không phải giầu có gì.

Tuy nhiên, qua vài lần đàm phán, chủ thầu mua quyền xây nhà. Nghĩa là gia đình vẫn sở hữu miếng đất, trồng cấy, chăn nuôi, nhưng không được xây cất gì nữa. Có tiền bác lại đầu tư và trang trại, nhà kính trồng rau. Mùa nào thức nấy, gia đình này cứ thế “tần tảo” nuôi nhau.

Dư đôi chút thì chia sẻ với người nghèo trên trái đất. Bán thông Noel để dành 25% tiền lãi làm từ thiện. Nếu khách mua là cả chủ lẫn khách đã đóng góp cho Santa để tặng quà trẻ thơ.

Tôi đùa, bán đất, kiếm vài triệu đô la, chẳng phải lo tiền nong tới cuối đời. Bác cười, anh hiểu nhầm về giấc mơ Mỹ. Người Mỹ như bác quan niệm hạnh phúc không phải có bao nhiêu tiền, được sống trong ngôi nhà rộng mông mênh. Mà bác cho rằng, hạnh phúc là biết chia sẻ và được chia sẻ.

Bán quyền xây nhà cho khu dân cư bên cạnh để đảm bảo rằng con cháu hay chủ mới không bao giờ được xây nhà. Dân cư trong khu vực được hưởng môi trường xanh tươi bốn mùa, không còn chuyện nhà cửa san sát, môi trường bền vững của nước Mỹ có được là vì thế.

Mang về cho vào cái chậu nước chuyên để cây, gọi lũ trẻ ra treo đèn, trang trí và được cây thông xinh xinh. Vừa làm tôi vừa nghĩ ngợi về ông già Santa đi chia quà trong đêm Noel và những điều tôi nghe được trong lúc mua cây thông.

Hạnh phúc là được chia sẻ và chia sẻ, không phải là quyền cao chức trọng, có bao nhiêu tiền trong tài khoản và có bao nhiêu nhà cửa, và những thứ, những giá trị luôn tính bằng tiền. Có lẽ nước Mỹ mạnh là vì thế.

Tôi nhớ câu chuyện đọc ở đâu đó. Một cô bé lấy tờ giấy đỏ của bố, bị bố mắng, tại sao lại lấy. Bé bảo, để gửi quà cho một người. Cháu xin mấy xu để ra bưu điện gửi. Ông bố lầu bầu, không vui, nhưng vẫn cho.

Tới ngày Noel, chính người bố nhận được gói quá gói bằng tờ giấy đỏ mà đứa con gái đã lấy. Mở gói quà, từ ngạc nhiên đến hơi giận dữ, ông hỏi, sao trong đó chẳng có gì. Đứa con gái nói, bố ơi, khi gửi quà, con đã hôn rất nhiều vào trong cái hộp đó.

Ngày nay trên thế giới ảo, có hàng tỷ gói quà ảo, lời chúc ảo được gửi đi. Có mấy ai biết được người gửi có hôn gió vào lời họ viết và người nhận có thấy được chút tình trong cái ảnh hay lời ca gửi gắm.

Chợt nhớ đến vài đô la từ thiện do bác nông dân Mỹ đã thuyết phục mỗi khách qua đường mua những cây thông từ North Carolina, hôm tới sẽ đến được gốc cây Giáng Sinh nào đó trên trái đất, trong cái tất đỏ là món quà, dù chẳng có tên tuổi, không lời chúc của chủ nhân.

Nhưng tôi tin, hộp quà ấy chứa bao nụ hôn và tình thương của những người gửi và người nhận thì cảm xúc hạnh phúc dâng trào. Và nhân loại vẫn tin ông già Santa có thật trên đời.

Hiệu Minh. Xmas 2013 Washington DC.

Tags:

StoriesofLife

Chú hề

by Life20/12/2013 16:36

Người ta nói rằng người lạc quan là người cô độc vì họ lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ, cố mang lại niềm vui cho mọi người.

-------------------------------------------------------------

Ngày xửa ngày xưa, có một chú hề làm nghề mua vui cho mọi người. Chú không thể nói chuyện, mà cũng chẳng thể biểu hiện cảm xúc trên khuôn mặt của mình được. Trên mặt chú lúc nào cũng chỉ có nụ cuời vui hạnh phúc - một nụ cười giả tạo mà câu căm ghét. Và mấy ai biết được nỗi cô đơn trong lòng của chú chứ.

Ngày qua ngày, làm trò hề cho thiên hạ, lòng chú nặng trĩu bao nỗi niềm mà hề ta chẳng biết nguyên cớ làm chi. Có lẽ bởi vì chú nhớ người chủ đầu tiên của mình - người mà đã từng nâng niu giữ gìn chú như một người bạn thân từng ấy năm trời, thế mà... .thời gian thay đổi tất cả. Cậu từ bỏ chủ. Ngồi ngẫm nghĩ lại ngày xưa mà lòng cậu bồi hồi xao xuyến.

Thế rồi một ngày kia, ông bụt lại hiện ra như trong bao chuyện cổ tích, rồi ông gặn hỏi bao điều, rồi ông cũng ban cho cậu một điều ước---cậu sẽ đựơc biểu hiện cảm xúc của mình, cậu sẽ được khóc, được cười, được nhìn thẳng vào mắt của người đối diện mà nói rằng: Tôi buồn, tôi vui, tôi mệt mỏi, tôi hạnh phúc...

Nhưng mọi chuyện không diễn ra như ý chú muốn. Không còn ai đến xem chú diễn cả, họ la lối, quát tháo, họ không thích những giọt nước mắt của chú. Họ không thích nhìn người khác khóc, vì mọi người đều xem nỗi đau của mình là lớn nhất và không ai muốn nghe vấn đề của người khác cả. Và hề cũng vậy. Chú cảm thấy hoang mang, hoảng sợ truớc sự nổi giận của khán giả. Và chú quyết định quay về như ngày xưa - cái ngày mà chú làm trò mua vui cho nguời khác.

Nhưng lạ thay, truớc khi khuôn mặt của hề nở nụ cười giả tạo, bỗng từ đâu một giọt nước mặt tuôn trào và lăn dài rồi đọng lại trên má cuả hề. Và từ đó hề có một khuôn mặt nửa buồn nửa vui. Nhưng không ai thấy đươc giọt nuớc mắt kia của hề - giọt nước mắt mà chính hề cũng lãng quên.

Thế là cuộc sống vẫn tiếp tục, mọi người vẫn cố trốn chạy nỗi buồn của thế giới một nỗi buồn làm con tim đau đớn nỗi buồn của tình yêu nỗi buồn của sự mất mát nỗi buồn của thất vọng .....và giọt nước mắt của hề vẫn tồn đọng trên khuôn mặt của chú hề ta hữu hình mà vô hình...

Người ta nói rằng người lạc quan là người cô độc vì họ lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ, cố mang lại niềm vui cho mọi người mà đâu biết rằng chính sự lạc quan cuả họ từ từ biến họ thành một chú hề, một chú hề chuyên mua vui cho người khác...rồi từ từ chú hề ấy không còn dám thể hiện niềm vui nỗi buồn thực sự cuả mình nữa...

Và mọi người cũng chỉ còn nhìn thấy vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười cuả chú hề ấy mà người ta quên rằng trên gương mặt ấy có một giọt lệ...(truyenngan.com.vn)

Tags:

StoriesofLife

Thiên thần khuyên người xuất gia

by Life10/12/2013 15:58

Đức Phật Thích Ca Mâu Ni là người học cao hiểu rộng ở nước Xá Vệ, đại danh lẫy lừng. Tuy không ngại gian khổ đã làm rất nhiều việc tốt, nhưng Ngài chưa hề cảm thấy mệt mỏi, vẫn bất kể ngày đêm làm nhiều việc thiện, chăm chỉ giảng pháp cho đệ tử và mọi người, ngày càng được sự kính trọng của tất cả cư dân nước Xá Vệ.

***

Chính trong lúc Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đang vất vả làm nhiều việc vì chúng sinh nước Xá Vệ, có một người xuất gia ở nước Câu Tát La cách nước Xá Vệ không xa, một mình tu đạo trong rừng núi yên ắng và thanh nhã.

Bên ngoài rừng núi có một phú gia vừa có tiền, vừa có quyền, ông chủ của ngôi nhà này quanh năm ra ngoài kinh doanh mua bán, rất ít khi trở về nhà, kỳ thực trở về nhà không được bao lâu lại phải ra ngoài. Vì thế, trong nhà chỉ có người vợ xinh đẹp của ông quán xuyến việc nhà.

Người xuất gia tu đạo trong rừng núi thường ra ngoài xin cơm chay. Vì gia đình này rất gần nơi ông tu dạo, và nữ chủ nhân này đặc biệt hào phóng, thích làm việc thiện. Vì thế, người xuất gia này thuờng đến đây hóa duyên để xin cơm chay.

Cứ như thế, một lần rồi lại hai lần, người xuất gia và bà chủ xinh đẹp trở nên thân thiết, có lúc còn nói vài câu. Vì bà chủ này phòng không chiếc bóng, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác cô đơn, cuối cùng hai người đã thông gian với nhau, thường xuyên hẹn hò. Người xuất gia này bỏ lại sau lưng các giới luật của Phật pháp.

Tục ngữ nói rất đúng, không có bức tường nào không có khe hở, mặc dù hai người hành sự rất bí mật, luôn hẹn hò sau lưng nguời khác, nhưng những người gần đó vẫn biết giữa hai người có ẩn tình. Việc tốt không ra khỏi nhà, việc xâ'u đồn xa ngàn dặm. Chuyện của hai người cuối cùng đã một đồn mười, mười đồn trăm, đồn đến tai ông chủ nhà, ông bỏ lại việc kinh doanh tức giận quay trở về nhà, trước tiên, ông giận dữ giáo huấn vợ của mình. Sau đó, dẫn theo một số người lên núi, quở trách người xuất gia.

Từ đó, người xuất gia này tai tiếng đầy người, ông ra ngoài hóa duyên xin cơm chay, cũng không có ai muốn cho ông nữa. Còn vợ của phú gia đó, từ sau khi bị chồng mình quở trách, không còn dám đi nữa. Ngày hôm đó, người xuất gia ra ngoài hóa duyên, lại tay không trở về. Tất cả những gì mang về chỉ là những lời quở trách của mọi người. Chủ nhân của ngôi nhà nọ còn dùng gậy đuổi ông ra khỏi nhà.

Người xuất gia vô cùng mệt mỏi quay trở về rừng núi. vốn là muốn đi hóa duyên xin cơm chay, kết quả là mang về một trận quở trách. Ông một mình ngồi dưới gốc cây suy nghĩ, càng nghĩ càng hối hận, nếu phải sống như thế này, chi bằng chết đi cho xong. Ông bèn chọn một cây to, xé rách áo cà sa của mình kết thành một sợi dây, treo lên cây, và dời đến một cục đá lớn.

Người xuất gia này vốn không biết, tất cả hành động của ông đều bị Thần Núi nhìn thây, chính lúc người xuất gia này chui đầu vào vòng dây, thì Thần Núi biến thành bà chủ xinh đẹp xuất hiện trước mặt ông ta.

Người xuất gia này vô cùng ngạc nhiên, ông vội vàng ngừng lại, nhanh nhẹn từ trên cục đá nhảy xuống. Không đợi ông mở lời, Thần Núi biến thành bà chủ xinh đẹp đã mở lời với ông ấy trước: "Bây giờ, rất nhiều người ở nuớc Câu Tát La đều biết chuyện của chúng ta, danh tiếng của chúng ta rất xấu. Kỳ thật, tôi và chàng tâm đầu ý hợp, mới làm nên chuyện đó. Hôm nay, tôi cố ý đến đây muốn nói với chàng một việc, tôi không muôn nhìn thấy chàng ở đây treo cổ chết. Chàng nghĩ lại xem, dù sao chúng ta đã mang tiếng xấu, chi bằng chàng hãy thoát tục, sau đó chúng ta cao bay xa chạy, sống cả đời vui vẻ".

Người xuất gia trầm ngâm một hồi lâu mới trả lời: "Xin cô đừng nói nữa tôi vẫn là người xuất gia, tôi vì danh tiếng không tốt đó mới cảm thấy xâu hổ với Phật pháp, xấu hổ với bản thân, mới muốn tự sát, vì thế có chết tôi cũng không thoát tục, đừng nói đến việc cùng cô cao bay xa chạy".

Lời của ông vừa dứt, Thần Núi hiện ra diện mạo thật của mình, thần rất hài lòng với câu trả lời của người xuất gia, bèn đọc cho ông nghe vài lời trong kinh Phật:

Tuy có nhiều tiếng xấu

Nhưng người tu đạo vẫn dũng cảm thừa nhận

Không nên vì hôi hận mà làm hại bản thân

Càng không nên chỉ biết đau buồn.

Sau khi người xuất gia nghe xong lời nói trong kinh Phật của Thần Núi, ông chợt tỉnh ngộ, ông kéo sợi dây trên cây xuống, đá cục đá dưới chân. Một mình tiếp tục tu đạo trong rừng núi, ông nhẫn nhục, thành tâm nghiên cứu, chăm chỉ tu đạo, cuối cùng cắt đứt được mọi buồn phiền, tu thành chính quả, đắc quả A La Hán. (Siêu tầm từ internet)

Tags:

StoriesofLife

If you give a little love you can get a little love of your own

by finandlife10/12/2013 14:56

I believe that.

 

Nguồn: finandlife|Youtube

Tags:

StoriesofLife

Tâm phục và khẩu phục

by Life04/12/2013 11:58

Đôi vợ chồng mới cưới, đêm tân hôn, vợ giấu đôi giày của mình đi, đợi chồng bỏ giày lên giường liền giẫm vào giày chồng. Chồng nhìn thấy cười "xuỳ, xuỳ" đuổi vợ.

Cô dâu mới bảo, mẹ dặn đêm tân hôn giẫm vào giày chồng thì cả đời không bao giờ giận chồng. Chú rể mới thì bảo, mẹ dặn nếu vợ giẵm vào giày chồng thì cả đời sẽ đồng cam cộng khổ với chồng.

Vợ bắt đầu quản chồng, bắt đầu từ cái nhỏ. Bảo chồng đổ bô nước giải, chồng cũng làm. Ruộng của nhà, vợ bảo trồng gì chồng trồng nấy. Các cô hàng xóm bảo tránh xa cô nào, đi gần cô nào chồng cũng làm theo.

Chồng đang tán phét với mọi người, chỉ cần vợ gọi một tiếng là cum cúp như trâu bị dắt mũi về nhà ngay. Chồng uống rượu với bạn, vợ kéo tai là theo vợ về nhà.

Có người kích, đàn bà 3 ngày không đánh là vênh như miếng ngói lợp nhà. Anh cũng là đàn ông, sao lại để vợ quản không còn ra hồn thằng đàn ông thế. Nó mà là vợ tôi, tôi chẳng cho vài cái đế giày ấy chứ. Chồng cười bảo: Đưa vợ anh lại đây, tôi cũng quạt nó vài cái đế giày.

Người bạn nọ cáu, thật kiếp trước làm hoà thượng chưa bao giờ nhìn thấy đàn bà! Không ai giống anh, đồ sợ đàn bà!

Việc trong thôn cần mọi người bàn bạc, tất cả đàn ông đều đến, mọi người khích bác, việc này anh cũng quyết được cơ à, hay là phải gọi vợ đến? Chồng đưa vợ đến dự thật.

Vợ quản được chồng rất là đắc ý, đến một ngày, vợ thủ thỉ với chồng về những điều không phải của mẹ chồng.

Chồng ngồi ngây, thở dài bảo vợ:

"Em biết vì sao anh không đánh em không? Vì mẹ anh đấy. Cả đời mẹ khổ sở vì tính bố thô bạo, chỉ có điều không hài lòng là câu trước câu sau ông đánh mẹ. Mẹ anh bị bố đánh đến nỗi gãy cái gậy to bằng cổ tay, gãy cả ghế. Mẹ anh vì các con mà chịu nhịn cả đời. Mỗi lần nhìn mẹ bị bố đánh, anh tự thề với lòng mình, lấy vợ sẽ không làm vợ đau một đầu ngón tay. Không phải anh sợ em, vì anh không quên được lời mẹ, là đàn bà sinh ra là để đàn ông yêu thương chứ không phải sinh ra để đàn ông đánh."

Vợ ngây người, không tưởng tượng chồng lại rộng lượng đến thế. Chồng uống rượu con cà con kê với bạn, vợ không gọi cũng không nắm tai kéo đi, đôi lúc còn bưng nước cho chồng uống.

Có người hỏi chồng, dậy vợ cách gì thế? Chồng nghiêm túc trả lời: Đánh đàn bà sẽ dậy đàn bà khẩu phục, yêu thương đàn bà sẽ dậy đàn bà tâm phục (truyenngan.com.vn)

Tags:

StoriesofLife

DISCLAIMER

I am currently serving as an Investment Manager at Vietcap Securities JSC, leveraging 16 years of experience in investment analysis. My journey began as a junior analyst at a fund in 2007, allowing me to cultivate a profound understanding of Vietnam's macroeconomics, conduct meticulous equity research, and actively pursue lucrative investment opportunities. Furthermore, I hold the position of Head of Derivatives, equipped with extensive knowledge and expertise in derivatives, ETFs, and CWs.

 

To document my insights and share personal perspectives, I maintain a private blog where I store valuable information. However, it is essential to acknowledge that the content provided on my blog is solely based on my own opinions and does not carry a guarantee of certainty. Consequently, I cannot assume responsibility for any trading or investing activities carried out based on the information shared. Nonetheless, I wholeheartedly welcome any questions or inquiries you may have. You can contact me via email at thuong.huynhngoc@gmail.com.

 

Thank you for your understanding, and I eagerly anticipate engaging with you on topics concerning investments and finance.

Designed by: Nguyễn Chí Hiếu