Đông Hà Nội

by Life08/01/2015 13:45

Đông Hà Nội lạnh quá.

Lạnh từ cái thời tiết cho đến trái tim của con người vậy.

***

Nó đang đứng chờ xe bus để đi về nhà, trong lòng đầy những suy nghĩ.

Tuy là nó nông cạn như cái thằng trẻ con lớp 3 nhưng mà nó lại hay nghĩ.

Mà nghĩ cái gì không nghĩ toàn nghĩ những chuyện to lớn. Nào là cuộc đời, khoa học, chính trị,..

Nhưng mà thế cũng phải thôi.

Lớn rồi, lớp 12 rồi chứ ít gì. Cũng phải biết lo đi chứ.

Thế mà cũng đã 12. Nó còn tưởng mình đang lớp 10.

Thời gian qua nhanh thật. Chẳng mấy nữa mà thi đại học, tốt nghiệp đại học rồi đi làm.

Nó cảm thấy nuối tiếc cho cái quãng thời gian mà mình đã lãng phí. Cứ phải cho đến những cái lúc thế này con người ta mới biết quý trọng mọi thứ.

Cũng như những người sắp chết mới biết quý trọng cuộc sống, những người nghèo biết quý trọng đồng tiền,...

Chắc chắn là nó không sắp chết rồi.

Còn nó có nghèo không?

Chắc cũng không.

Nó vẫn có nhà để về mỗi tối, ngày vẫn 3 bữa cơm, vẫn có tiền tiêu.

Thế mà suốt ngày than nghèo với chả khổ.

Lạ đời.

Cơn gió thổi qua khiến nó rùng mình. Mới tuần trước còn nắng như đổ lửa mà sao giờ đã lạnh thế. Lạnh buốt, lạnh thấu cả xương.

Nó nhìn quanh 1 lượt xem xe bus đã đến chưa.

Một bà cụ bán hàng dạo mời nó mua đồ.

Một hình ảnh không hiếm gặp ở cái Thủ đô này.

Nó từ chối ngay lập tức như 1 thói quen.

Bà cụ lại tiếp tục mời những người khác ở đó bằng chất giọng yếu ớt, khản đặc của 1 người đã có tuồi, bị át hẳn đi bới tiếng nói chuyện của mọi người, tiếng xe cộ trên đường,... Nhưng tất cả những gì bà nhận được là những câu từ chối.

Việc đó như kiểu đã trở thành 1 thông lệ.

Ai cũng tỏ ra mình đang vội vàng, bận rộn lắm để không phải mua những phong kẹo cao su, những gói tăm, những thứ bé nhỏ không đáng giá quá 1 phần bữa ăn hằng ngày của họ. Hay là họ chỉ muốn đuổi bà cụ đói rách kia đi, để đỡ phải trông thấy con người rách rưới ấy, để đỡ cảm thấy bị làm phiền?

Nó lại ngó quanh 1 lần nữa.

Nó để ý thấy bóng dáng gầy gò, ốm yếu ấy lại tiếp tục đi.

Đi đâu? Đi đến nơi có người mua hàng cho bà ư? Đi đến nơi mà bà không phải chịu khổ cực, không phải đói nghèo, giá rét nữa ư?

Nó không biết.

Và, như vừa nhận ra điều gì, nó rời chỗ đứng của mình, chạy theo bà, bỏ lại sau lưng hàng người, hàng xe cộ cứ đi. Đi về nơi nào thật xa.

...

Đông Hà Nội lạnh quá.

Lạnh từ cái thời tiết cho đến trái tim của con người vậy.

Tags:

StoriesofLife

Happy Day

by finandlife06/01/2015 15:51

Hồi tối nghe cô bạn bảo “sáng mai sinh nhật nhé”, giật nảy mình tưởng quên béng ngày sinh nhật cô bạn chung phòng. Sáng lên cty thấy facebook chớp liên tục, quá chừng câu happy birthday, chiều lại bị bạn kia thu ngay tiền để dàn cảnh chup hình post facebook. Ngon, mới đó mà đã gia nhập hàng Under 40 rồi! Xin cảm ơn các anh/chị/bạn bè đã chia sẻ trong 1 ngày mà may quá nhờ cô bạn cùng phòng, facebook, skype, sms mình mới biết đến.

 

Finandlife

Tags:

StoriesofLife

Mặn mòi vị biển

by Life27/12/2014 09:08

Vân bần thần nhìn ra biển, biển xanh ngút ngàn tầm mắt. Những con sóng quặn trào trồi ngụp trườn qua bàn chân. Chiều nào cũng như chiều nào, dù ngày nắng hay ngày mưa Vân lại ra bờ biển.

Biển vẫn vậy vẫn ồn ào và xanh ngắt. Cô thấy mình nhỏ nhoi trước biển khơi.

Hoàng hôn rực lên ráng hồng vắt ngang lằn nước xanh ngăn ngắt ngoài khơi xa. Hoàng ơi giờ này anh ở đâu, hai hàng nước mắt Vân rơi lã chã tan hòa cùng vị mặn mòi của nước biển khơi, chả còn nhớ bao lần cô khóc, chắc chỉ có biển là nhớ bởi dưới làn nước trong xanh kia có thêm vị mặn được tạo thêm bởi sự đau khổ của người đàn bà trước biển.

Ngày ấy Hoàng và Vân là đôi bạn học cùng lớp suốt từ lớp 1 đến hết cấp 3. Tuy là con trai con gái vùng biển mà cả hai đều có nước da trắng bóc của người thành phố, Hoàng vẫn bị bạn bè trêu là hoàng tử biển khơi, còn Vân có biệt danh là nàng tiên cá xóm lưới. Thời gian thấm thoắt, hai đứa vắn vít như đôi sam của biển, chiều chiều học xong trên đường về nhà Hoàng và Vân thường hồn nhiên đuổi nhau dọc bãi biển, những con sóng xô bờ bắn tóe dưới chân con trẻ, chạy nhọc lại nằm vật ra bãi cát trắng muốt tranh nhau thở, sóng trồi lên cuộn xuống xóa nhòa bao gianh giới lằn ngang giữa trời và đất, nằm chán lại nắm tay nhau mải mê ngắt những bông muống biển màu tim tím thả trôi theo dòng nước với bao điều nguyện ước. Thời gian cứ thế trôi nhanh sau ngày thi tốt nghiêp hết cấp, khi hai đứa đang cùng nhau vui đùa trên bờ cát, bỗng Hoàng nắm trặt tay Vân kéo sát vào lòng anh thì thầm:

- Hoàng trúng tuyển nghĩa vụ quân sự rồi

Hai mắt vân mở to nhìn chằm chằm vào Hoàng:

- Hoàng trúng tuyển? Trúng khi nào?

- Hoàng khám tuyển tuần trước sau ngày báo đỗ tốt nghiệp

- Sao sao...

- Vân không muốn Hoàng đi sao?

- Vân...Vân...

Nước mắt cô lăn dài trên gò má trắng hồng dưới cái nắng chiều sắp tắt, biển chiều nay cuộn trào dữ dội hơn mọi khi. Cảm giác hụt hẫng bâng khuâng ùa về trong lòng cô gái xóm chài.

- Vân đợi Hoàng nhé.

- Sao Hoàng giấu Vân không nói gì?

- Hoàng sợ Vân buồn, mà Hoàng di nghĩa vụ ra đảo có 3 năm thôi mà, Vân yên tâm Hoàng đăng ký lính hải quân, ra đảo Trường Sa, biết đâu những bông muống tim tím bé nhỏ Vân thả lại chả ra được với Hoàng và chiều chiều Hoàng sẽ ra bãi biển nhìn về phía mặt trời lặn để tìm dáng hình Vân

Nước mắt vân tuôn rơi cô khóc. Tiếng khóc rấm rứt bởi sau bao năm với vô vàn kỷ niệm chưa khi nào nói thành lời vậy mà Hoàng giấu không nói với Vân khi anh khám tuyển. Hoàng ôm trặt Vân vào lòng rồi anh cũng bật khóc, tiếng khóc của đôi trẻ hòa tan trong tiếng sóng. Vân vừa nấc vừa nói nhỏ

- Hoàng cứ yên tâm làm tốt nghĩa vụ Vân sẽ đợi, mà ra ngoài đó kham khổ lắm, không biết Hoàng có chịu đựng được không

- Vân yên tâm, Hoàng lớn lên ở làng chài, vất vả quen rồi, ngày nào chúng mình cũng ra bờ biển nhờ sóng chuyển lời Vân nhé..

Ngày chia tay, Vân bịn rịn đi tiễn Hoàng. Bộ quân phục Hải quân càng tôn vẻ đẹp hoang sơ của chàng trai xóm vạn. Tiếng còi tầu rục rục hú dài. Vân vội dúi vào tay hoàng một quyển sổ nhỏ xinh xắn:

- Nhớ viết thư về cho Vân Hoàng nhé.

- Hoàng sẽ viết, ngày nào Hoàng cũng sẽ viết Vân chờ Hoàng.

Con tàu chở Hoàng rời cái xóm chài đến nơi đóng quân khuất dần. Vân thấy mình nhỏ nhoi trước màu xanh bao la của biển. Vậy là Hoàng đã đi, từ nay chỉ còn Vân một mình cô đơn trước biển, Biển vẫn xanh ngút ngàn và sóng vẫn xô cồn cào bờ cát, chiều nào Vân cũng ra bờ biển nhìn về nơi xa xôi, cuối lằn phân tranh giữa trời và đất, ở cái nơi xa ấy có Hoàng của Vân. Những bức thư Hoàng gửi kể về những ngày thao luyện vất vả, những bữa cơm đạm bạc thiếu thốn đủ thứ, từ nước ngọt đến rau xanh, chỉ có gió, sóng biển và những cây phong ba là dồi dào mà thôi, Đơn vị của Hoàng đóng trên đảo Ba Bình, thuộc quần đảo Trường sa, hàng ngày sau giờ thao luyện anh em lại phân công nhau ra biển cải thiện thêm chút cá tươi. Cũng bởi được sinh ra từ biển nên hoàng được anh em mệnh danh là sát thủ biển, chỉ cần mấy dụng cụ đơn giản như túm lưới nhỏ, mấy cái que nhọn... nhưng đã ra biển là kiểu gì hoàng cũng đem về cho anh em hàng xâu cá nặng, những bữa tiệc cá biển của những người lính đảo vốn kham khổ thiếu thốn linh đình chả khác gì nhà hàng năm sao, cá biển tươi nguyên vẫn còn dẫy đành đạch thịt mới thơm và ngọt làm sao Hoàng và anh em cũng cám thấy vui và bớt đi phần nào nỗi nhớ quê hương. Vân chỉ biết láo pháo vậy qua những lá thư của Hoàng kể chứ cũng chẳng mường tượng thật hư nơi Hoàng đóng quân ra sao.

Sau một năm nhập ngũ Hoàng được về phép nửa tháng, gia đình anh có cơi trầu qua xin hỏi và cưới Vân. Đám cưới của đôi trẻ thật dản dị với dăm mâm cơm mời bà con xóm vạn. Đêm tân hôn Hoàng ghì chặt làm vân không sao thở được, Vân thì thào.

- Hoàng ơi nhẹ thôi không em nghẹt thở mất

- Không anh phải bù những ngày xa em

- Nhưng... nhưng

- Nhưng... nhưng anh sẽ làm em tan chảy trong anh mới thôi

- Anh thì, sao bây giờ mạnh miệng khác xưa thế, ngày xưa nậy cả ngày chả được một câu

- Hihi, bây giờ chồng em được tôi luyện cứng như cây phong ba ngoài biển sao lại giống ngày học trò

Vân rúc rích cười và ngập tràn hạnh phúc, Hoàng của Vân đã chững chạc đúng là người lính đảo, anh đặt nụ hôn nồng cháy lên môi vân, đôi tình nhân quyện chặt lấy nhau tiếng gấp gấp tan hòa trong tiếng sóng biển lúc khoan thai, lúc cuộn trào, trồi lên, ngụp xuống như chẳng thể nào dừng.

Cuộc vui nào rồi cũng sẽ qua, thấm thoắt thoi đưa đã hết thời gian nghỉ phép Hoàng bịn rịn chia tay gia đình họ hàng và người vợ trẻ để lên đường ra đảo, nơi anh cùng đồng đội đang ngày đêm canh giữ biển trời thiêng liêng của Tổ quốc.

Ngày tháng trôi nhanh kết quả của cuộc tình bỏng cháy Vân có thai, cái thai ngày một lớn dần, mà chắc chắn là con trai bởi cái thai đạp Vân dữ lắm, nhiều lúc nhớ Hoàng vẫn lại vuốt ve nựng nịu cái thai, cái mầm mà Hoàng đã reo lại trong cô, nỗi nhớ anh được Vân gửi gắm hết tình thương cho con. Thế rồi chin tháng mười ngày Vân sinh được một bé trai bụ bẫm. Những bức thư chị gửi cho anh kể về những ngày vượt cạn. Cô vui lắm niềm vui khôn tả tả Vân kể cho anh về thằng Trường Sa giống cha ra sao, từ cái miệng, khóe mắt, cái môi đỏ hay làm nũng mẹ, đến nước da trắng giống Hoàng. Hoàng gửi về cho vân và con những vỏ ốc biển, nhành san hô đỏ mà anh lấy từ đảo, quà của người lính cho con chỉ có thế. Vân vẫn để cái vỏ ốc sinh sắn bên tai cho con nghe tiếng sóng biển vỗ về. Thằng bé con trai lính đảo cũng lạ, cứ suốt ngày mang bên mình con ốc bố gửi làm trò chơi, mà chỉ có con ốc mới dỗ được nó khỏi khóc mỗi khi vòi mẹ. Vân đếm đôt từng ngày, sắp được ba năm Hoàng hoàn thành nghĩa vụ quân sự, chiều nào cũng vậy chị lại dắt thằng Trường Sa ra ngoài bờ biển, hai mẹ con ngắt từng bông muống tím thả theo dòng nước với bao điều nguyện cầu anh bình an trở về, Thằng bé bi bô không hiểu gì chỉ mải mê vui cùng con sóng sóng, nó nặn cát thành cồn nhỏ để rồi con sóng trào qua cuốn phẳng. Biển không chiều lòng người, cái tin Hoàng hy sinh như tiếng sét ngang tai. Vân không tin nổi vào mắt mình khi cầm trên tay tờ giấy báo tử của chính quyền, đó là năm 1988 khi Hải quân Quân giải phóng Nhân dân Trung Hoa đưa quân chiếm đóng bãi đá Cô Lin, bãi đá Len Đao và bãi đá Gạc Ma thuộc quần đảo Trường Sa. Do ba bãi đá này không có quân đội đồn trú nên Hải quân Nhân dân Việt Nam phải đưa quân ra bảo vệ, đánh trả và cuộc chiến nổ ra vào ngày 14 tháng 3 năm 1988. Phía Việt Nam mất ba tàu vận tải của hải quân Việt Nam, 64 thủy binh Việt Nam đã thiệt mạng trong đó có Hoàng.

Vân như cuồng như dại, lao về phía biển, biển chiều đỏ suộm màu máu. Vân tức tưởi gục mình xuống bãi cát trắng, chị gào lên Hoàng ơi, sao anh nỡ bỏ em và con, tiếng khóc của người vợ trẻ như vỡ òa cùng tiếng sóng bà con xóm vạn chạy xô ra đưa Vân về nhà, Thằng Trường Sa niềm hy vọng của Vân và Hoàng ngơ ngác như chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nó chỉ thấy mọi người đến nhà nó đông hơn mọi ngày, bà con động viên an ủi Vân gắng gượng mà nuôi con. Nước mắt chi tuôn rơi, chị khóc, khóc tức tưởi, khóc như chưa bao giờ được khóc, nước mắt của chị cũng mặn mòi như vị mặn của biển, nhìn con chị không sao cầm lòng, sẽ phải sống thế nào đây khi thiếu vắng anh, rồi thằng Trường Sa sẽ ra sao, liệu sau này nó có như anh ra biển.

Thời gian trôi nhanh xóa nhòa mọi ranh giới, thằng Sa cũng ngày một lớn khôn. Chiều chiều Vân vẫn một mình ra biển, chị ngắt những bông muống, biển lại cuốn những bông hoa tim tím chị thả ra xa, những bông hoa dập dềnh trôi theo con nước, biển vẫn mênh mông một màu xanh ngắt, ngút ngàn phía chân trời hình như có bóng dáng của anh!(st Nguyễn Đình Vinh truyengan.com.vn)

Tags:

StoriesofLife

Yêu thương bản thân là cách tốt nhất để hạnh phúc

by Life19/12/2014 10:56

Nếu đối diện với thử thách thì hãy dùng thái độ tích cực nhất để chấp nhận, than vãn hay chùng chình thì rồi vẫn sẽ phải đương đầu sớm muộn.

Điều này đồng nghĩa với việc đừng dành quá nhiều thời gian vào một ai đó, đừng vì người ấy mà chấp nhận hy sinh quá nhiều, đừng vì người ấy mà nhận lấy thương tổn quá lớn. Chúng ta còn không trân trọng chính bản thân mình, lấy lý do gì bắt người khác phải coi chúng ta là báu vật để nâng niu?

Phần lớn những người bất hạnh, vì những lý do này hay lý do khác, vì cô đơn, vì vấp váp quá nhiều hay bị tổn thương quá nhiều, vì sống trong những hoàn cảnh buộc phải chấp nhận quá nhiều những éo le, vì yêu thương chọn sai, vì nhớ thương nhầm người, vì bị ai đó quay lưng phản bội mà mất hết lòng tin vào cuộc sống.

Này, nếu có ai hỏi bạn rằng, điều gì là quan trọng nhất trong cuộc sống này, đừng vội trả lời họ rằng tình mẫu tử, tình phụ tử, tình yêu nam nữ hay xa hơn là những cái ước mơ hay hoài vọng, mục tiêu hay lý tưởng. Điều quan trọng nhất trong cuộc sống này chính là được sống, được tồn tại. Vậy thì tại sao chúng ta vẫn bỏ quên bản thân mình, không hề dành thời gian chăm sóc, yêu thương chính mình đi?

Đừng quá dễ dàng khiến cho ai đó làm mình tổn thương, cũng đừng vì tổn thương mà bỏ rơi chính mình.

Chỉ đơn giản là sống lạc quan lên, bớt suy nghĩ đi. Đừng đày đọa bản thân quá nhiều bởi những mối bận tâm chẳng đầu, chẳng cuối, tận hưởng cuộc sống theo hướng tích cực hơn, vui vẻ hơn.

Ai trong chúng ta cũng sẽ có những phút giây muốn làm cho cuộc sống của mình thêm ý nghĩa. Làm những điều chúng ta muốn làm, yêu thương theo cách của chúng ta. Đừng sợ hãi hay trốn tránh, nếu đối diện với thử thách thì hãy dùng thái độ tích cực nhất để chấp nhận, than vãn hay chùng chình thì rồi vẫn sẽ phải đương đầu sớm muộn, vậy thì đừng trì hoãn bất cứ điều gì.

Hãy nhớ làm cho mình đẹp lên mỗi ngày, hãy nhớ đối đãi thật tốt với bản thân mình mỗi ngày. Thay vì cố học theo sở thích của ai đó thì hãy thoải mái thể hiện cá tính của bản thân, tôn trọng cảm nhận của chính mình. Đừng quá dễ dàng khiến cho ai đó làm mình tổn thương, cũng đừng vì tổn thương mà bỏ rơi chính mình.

Chúng ta sẽ không thể hạnh phúc nếu như không biết cách yêu thương chính mình. Chúng ta sẽ chỉ chìm trong những nỗi niềm dõi mắt theo người khác, chúng ta sẽ chỉ chờ đợi ai đó đến bên cạnh quan tâm đến và bị động đón nhận tất thảy niềm vui, nỗi buồn.

Nếu như thế chúng ta không phải đang sống, chúng ta lúc ấy chỉ là những cái bóng, chìm khuất sau lưng người khác, không cho mình cơ hội đứng lên. (st ione.vnexpress.net/)

Tags:

StoriesofLife

Thị phi ở đời

by Life17/12/2014 20:17

Tiếng thị phi của thế gian nọc độc còn hơn rắn rết, bén hơn gươm đao, giết người không rướm máu.

***

Vị Tổng giám đốc gọi hắn lên và hỏi chuyện:

- Tôi thấy cậu cũng đứng đắn, chững chạc và rạch ròi. Vậy sao trong công ty vẫn có lời ra tiếng vào, dị nghị đàm tếu thế?

Hắn trả lời:

- Thưa anh, trời nắng hạn cả tuần nay, đang trưa nắng gắt bỗng đổ trận mưa rào, người nông dân mừng rỡ ra mặt vì ruộng đất thoát khỏi hạn hán, kẻ làm nghề rửa xe hớn hở vì khách rửa xe đông, nhưng những người đang trên đường thì lại ghét vì đường bẩn và mưa ướt người.

Trăng mùa thu sáng vằng vặc như gương treo trên bầu trời đêm, hàng thi nhân vui mừng gặp dịp thưởng du ngâm vịnh, nhưng bọn đạo chích lại ghét vì ánh trăng quá sáng tỏ.

Trời đất kia vốn vô tư không thiên vị, mà cơn nắng mưa thời tiết vẫn bị thế gian trách hận ghét thương. Còn bản thân em cũng đâu phải một người vẹn toàn thì làm sao tránh khỏi tiếng chê bai chỉ trích.

Cho nên em nghĩ rằng: Đối với tiếng thị phi trong thế gian nên bình tâm suy xét, đừng nên vội tin nghe. Cấp trên nghe lời thị phi thì nhân viên bị hại. Cha mẹ tin nghe lời thị phi thì con cái bị ruồng bỏ. Vợ chồng tin nghe lời thị phi thì gia đình ly tán.

Tiếng thị phi của thế gian nọc độc còn hơn rắn rết, bén hơn gươm đao, giết người không rướm máu.

Cho nên cứ an nhiên mà sống thôi!(st truyenngan.com.vn)

Tags:

StoriesofLife

DISCLAIMER

I am currently serving as an Investment Manager at Vietcap Securities JSC, leveraging 16 years of experience in investment analysis. My journey began as a junior analyst at a fund in 2007, allowing me to cultivate a profound understanding of Vietnam's macroeconomics, conduct meticulous equity research, and actively pursue lucrative investment opportunities. Furthermore, I hold the position of Head of Derivatives, equipped with extensive knowledge and expertise in derivatives, ETFs, and CWs.

 

To document my insights and share personal perspectives, I maintain a private blog where I store valuable information. However, it is essential to acknowledge that the content provided on my blog is solely based on my own opinions and does not carry a guarantee of certainty. Consequently, I cannot assume responsibility for any trading or investing activities carried out based on the information shared. Nonetheless, I wholeheartedly welcome any questions or inquiries you may have. You can contact me via email at thuong.huynhngoc@gmail.com.

 

Thank you for your understanding, and I eagerly anticipate engaging with you on topics concerning investments and finance.

Designed by: Nguyễn Chí Hiếu