Dành tặng những trái tim đã từng tổn thương

by Life07/06/2016 08:33

Đôi khi không nhất thiết cứ cười thì mặc định là đang vui, cứ khóc là phải buồn, chuyện gì rồi cũng có lý do của nó cả, ngừng day dứt về quá khứ, về những tổn thương, tập xóa ký ức, vẽ được thì phải xóa được, đau thương chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi.

Cuộc sống là một chuỗi tháng ngày đẹp lắm, là những chặn đường đầy màu sắc mà chính ta đã tự tô vẽ lên. Chúng ta đang sống cho chính cuộc sống của chính mình, vậy tại sao ta cứ phải gò mình theo khuôn khổ của mọi người? Vui cũng một ngày, buồn cũng một ngày, điều chúng ta cần đó là sống trọn vẹn với cảm xúc của chính bản thân mình.

 

Thứ đã mất đi chính là thứ vốn dĩ không thuộc về mình, không cần giữ bởi những gì chưa bao giờ thuộc về bạn, và càng không thể níu kéo những ai đã không còn muốn ở lại. Buồn cứ buồn, khóc cứ khóc, chẳng có cơn đau nào là không dứt, không nguôi cả, đừng cố chấp để tiếp tục đau và đừng để cái cảm xúc hỗn loạn ấy chi phối bản thân mình

Bạn biết không, chẳng có ai có thể tự hào nói rằng cuộc đời họ là một chuỗi màu hồng tươi tắn. Hành trình ta đi còn dài lắm bạn à, những cái đã đến luôn có những lý do riêng của chính nó, nhưng khi nó đã ra đi thì đừng tìm hiểu lý do để làm gì. Không ngẫu nhiên mà chúng ta lại vụt mất đi hạnh phúc mà ta đang nắm trong tay, và dù luyến tiếc hay hối hận cũng chỉ là những cảm xúc nhất thời khi con tim còn đang bơ vơ giữa những sự thật ngổn ngang ấy.

Khi mất đi một tình yêu, một hạnh phúc ai mà chẳng phải trải qua những thăng trầm như thế, nhưng rồi ai cũng sẽ mạnh mẽ để vượt qua tất cả mà thôi. Rồi thời gian trôi qua, bạn sẽ hiểu những điều ấy đã tuyệt vời như thế nào…

Tổn thương lớn nhất không bởi sự yêu thương, mà có lẽ tổn thương lớn nhất đó chính là yêu thương đã không còn tồn tại. Bước qua tổn thương là một điều không hề dễ, nhưng không phải là điều không thể.

Sẽ chẳng có ai trong số chúng ta mong rằng tình yêu sẽ mang đến sự tổn thương, hay mong rằng trái tim sẽ vụn vỡ, nhưng rồi đó là điều mà ta phải học, phải chấp nhận bởi tình yêu nó kì diệu lắm, nó sẽ chẳng bao giờ cho bạn biết trước ngày mai mọi thứ sẽ như thế nào đâu! Có thể hôm nay bạn tổn thương, nhưng ngày mai lại có người xoa dịu vết thương ở ngay đó, ngay con tim của chính bạn.

Một trái tim tổn thương chứa đựng những giọt nước mắt trong những góc phố quen, trong những đêm dài không ngủ, từng con đau thắt và cả nụ cười buồn… Nó đủ sâu sắc để ta nhận ra rằng ta đã vụt mất một nửa quan trong trọng trong đời, nhưng cũng đủ bản lĩnh để dạy cho ta biết mạnh mẽ để có thể tự chở che, tự xoa dịu những cơn đau ấy. Vấp ngã, đứng lên và bước tiếp, ta được quyền mạnh mẽ, được quyền sắc đá, nhưng đừng quên ta vẫn còn được quyền đón nhận yêu thương…

 

Đừng quên rằng còn rất nhiều sự yêu thương khác đang chờ đợi chúng ta, cái cảm giác bị bỏ rơi, cô đơn hay đau đớn chỉ là một phần phải có trong cuộc sống này, trong chuyện tình yêu này để làm cho mọi thứ trở nên thi vị, trở nên đầy màu sắc hơn mà thôi.

Phải luôn tin rằng, chúng ta sinh ra ai cũng xứng đáng nhận được yêu thương, hơn hết những ai bản lĩnh tự bước qua những đau thương, tự xoa dịu được con tim buồn đau của chính mình thì lại càng xứng đáng nhận được nhiều hơn thế nữa. Bởi khi ấy, chúng ta nhận ra rằng người yêu thương ta nhất không ai khác chính là bản thân ta.

Rồi khi tim không còn chứa đựng những đau thương, ta sớm nhận ra rằng ta đã sẵn sàng đón nhận những yêu thương khác. Ngừng day dứt về quá khứ, tập xóa ký ức, vẽ được thì phải xóa được, đau thương chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi. Trải qua tổn thương, ta sẽ biết rằng chẳng có gì trong cuộc sống này là mãi mãi, cả tình yêu cũng vậy.

Trái tim từng tổn thương của một con người chân thành là một trái tim mang đầy những kí ức ngọt ngào, để rồi những điều đẹp đẽ từng xảy ra trong quá khứ sẽ luôn thôi thúc chúng ta biết quý giá hơn hai chữ yêu thương. (st kenh 14.vn)

Tags:

StoriesofLife

Nghiêm khắc với bản thân

by Life06/06/2016 14:51

Dạo gần đây tôi cảm thấy ngay chính bản thân mình đã đi vào trạng thái lười. Lười đọc sách, lười chạy bộ, lười đi chơi...., đây hình như là căn bệnh của khá nhiều bạn trẻ hiện nay thì phải. Vậy nguyên nhân do đâu???

Còn nhớ thời đi học, phụ huynh thường hay nói con cái "lười học & ham chơi". Đó là do bản tính trẻ con đang còn ham chơi. Vậy thì liệu rằng khi chúng ta dần lớn lên, có còn "lười học & ham chơi" như những đứa trẻ không. Xin thưa rằng là CÓ. Nhưng mà cái khẩu hiệu đó được lên một cấp độ cao siêu hơn là THỤ ĐỘNG.

Hình như con người chúng ta càng ngày càng tự cho mình được quyền chểnh mảng trong công việc, sinh hoạt và học tập thì phải. Chúng ta đang tự đưa chính bản thân đi ra khỏi những nguyên tắc đã được đặt ra. Nếu gặp khó khăn một chút thì chúng ta lại tự cho mình cái quyền được tạm nghỉ để thực hiện tiếp. Thế nhưng, cái tai hại là sau khi chúng ta tạm nghỉ, thì lại muốn "khó quá thì bỏ qua" và làm tiếp công việc khác nhẹ nhàng hơn. Tôi và bạn không đổ lỗi cho hệ thống giáo dục, hay từ môi trường gia đình gì để biện minh cho những thói quen lười đó được. Nếu có, thì hãy tự hỏi chính bản thân mình đã thử cố gắng hết sức có thể với một mục tiêu được đề ra chưa, có từng thử nghiêm khắc với bản thân mình hay không chưa?. Dẫu biết rằng mục tiêu đó cần rất nhiều động lực để hoàn thành nó, rồi khi chúng ta nhìn lại thì sẽ thấy hạnh phúc khi thực hiện được nó.

Thử đặt mục tiêu cho việc đọc 1 cuốn sách nhé

Nếu bạn muốn khỏe hơn, thì hãy đặt bản thân mình vô một hoạt động thể thao liên tục, còn hơn là nằm ở nhà và uống thuốc giảm cân hay ăn kiêng này nọ.

Nếu bạn muốn đọc hết một cuốn sách mà bạn đã cho nó nằm trên giá một thời gian dài, thì hãy bỏ điện thoại sang một bên và đọc vài trang mà bạn đang đọc dở. Thay vì thời gian rảnh mò lên Facebook thì hãy dùng nó cho vài trang sách nhé. Thử trong một ngày mà xem, đảm bảo là bạn đã đọc được nửa quyển sách mà bạn mua rồi đó.

Nếu bạn muốn đi du lịch, hãy tìm hiểu và tham khảo những ý kiến về nơi bạn đến, tự học cách chăm sóc bản thân mình và lên lịch trình đầy đủ cho một chuyến đi. Và tất nhiên trước đó, bạn phải cày tiền để có tiền đi du lịch chứ.

Và còn rất nhiều điều nữa, đừng vội nhìn những điều trên mà cho rằng nó đơn giản. Bởi vì bạn không nghiêm khắc với chính bản thân mình thì tôi nghĩ rằng bạn không thể thực hiện được nó đâu. Tin tôi đi, bạn sẽ thấy vui với thành quả của sự nghiêm khắc từ chính bản thân mình đấy. (st truyenngan.com.vn)

 

Tags:

StoriesofLife

Bài văn ứng xử trước nỗi đau khiến giáo viên phải học hỏi

by Life02/06/2016 13:26

"Như một con sâu gây hại gặm nhấm dần những xúc cảm tốt đẹp, nỗi đau ru con người vào cõi quên lãng, vào cảm giác mệt mỏi, chán chường",

Câu chuyện 1: Một cô gái đến tìm một nhà sư, cô hỏi:

- Thưa thầy, con muốn buông một vài thứ mà không thể, con mệt mỏi quá.

Nhà sư đưa cho cô gái 1 cốc nước và bảo cô cầm, đoạn ông liên tục rót nước sôi nóng vào cốc, nước chảy tràn ra cả tay, làm cô bị phỏng, cô buông tay làm vỡ cốc. Lúc này nhà sư từ tốn hỏi:

- Đau rồi tự khắc sẽ buông!

Vấn đề là, tại sao phải đợi tổn thương thật sâu rồi mới buông?

Câu chuyện 2: Một chàng trai đến tìm nhà sư, anh hỏi:

- Thưa thầy, con muốn buông một vài thứ mà không thể, con mệt mỏi quá.

Nhà sư đưa anh ta 1 cái tách và bảo anh cầm, đoạn ông rót đầy tách trà nóng vừa mới pha xong.

Chàng trai nóng quá nhưng anh vẫn không buông tay mà chuyển từ tay này sang tay kia cho đến khi nguội rồi uống và cảm nhận thấy rất ngon. Lúc này, nhà sư từ tốn nói:

- Cứ đau là buông thì con đã bỏ lỡ những cái tốt đẹp sau đó rồi.

Vấn đề là tại sao cứ đau là phải buông trong khi còn có thể làm cho nó tốt đẹp lên.

Bài học rút ra: Trong cuộc đời vốn phức tạp này, chỉ có ta mới biết lúc nào nên cầm lên và bỏ xuống chuyện của chính mình. Em nghĩ như thế nào về cách ứng xử trước nỗi đau của chàng trai và cô gái trong hai câu chuyện trên?

Cuộc sống mỗi con người cũng như con lắc đơn chênh vênh giữa hai thái cực đối lập nhau: Những thăng trầm biến động, những quanh co bằng phẳng, những nụ cười hạnh phúc hay những giọt nước mắt đắng cay. Chính vì thế, cuộc đời luôn đặt ra những câu hỏi thử thách con người trước những dao động không ngừng trong cuộc sống.

Liệu con người sẽ đứng dậy trước những bão giông, cố gắng gượng chung sống với nỗi đau hay buông xuôi phó mặt bản thân cho số phận? Mỗi câu trả lời sẽ dẫn cuộc đời mỗi người đến những ngã rẽ khác nhau, nơi được bao phủ bởi niềm vui hay ngập chìm trong nỗi hối hận.

Do đó, “trong cuộc đời vốn dĩ phức tạp này, chỉ có ta mới biết lúc nào nên cầm lên và bỏ xuống chuyện của chính mình”. Đó chính là thái độ ứng xử trước nỗi đau mà chàng trai và cô gái trong hai câu chuyện đã lựa chọn giải quyết theo hai hướng riêng biệt.

Con đường đời mà mỗi người bước đi không chỉ trải đầy hoa hồng mà còn lấm láp những đớn đau, nghiệt ngã. Không ai có thể vỗ ngực tự tin rằng đời mình là một chuỗi những ngày dài hạnh phúc và cũng không một ai có thể chắc chắn rằng đời mình bị lấp đầy bởi nỗi đau khôn tả.

Nỗi đau cũng như hạnh phúc, chúng luôn túc trực bên cuộc hành trình của mỗi cá nhân, luôn luân phiên nhau hiện hữu, tô điểm bức tranh đời sống thêm muôn màu muôn vẻ.

Nỗi đau là một trạng thái tâm lý của con người khi những sự việc xung quanh diễn ra theo chiều hướng ngược lại những ước muốn của bản thân. Người ta đau khi gặp thất bại, đau khi bị khước từ tình cảm, đau khi phải trải qua những mất mát lớn lao không thể chấp nhận được.

Nỗi đau nhấn chìm tâm hồn con người vào những hố sâu tuyệt vọng, vẽ ra trước mắt họ một thế giới u ám, mù mịt, một không gian bất hạnh bị bóng tối che lấp, khỏa đầy. Nỗi đau như một cây kim châm cắm sâu vào trái tim người chịu đựng, khiến họ ngập ngụa trong nỗi dày vò, day dứt khôn nguôi.

Chính vì sợ bị vấy bẩn bởi những vệt màu đen tối ấy, con người sợ nỗi đau, sợ những giọt nước mắt xót xa như một lẽ thường tình. Như một con sâu gây hại gậm nhấm dần những xúc cảm tốt đẹp, nỗi đau ru con người vào cõi quên lãng, vào cảm giác mệt mỏi, chán chường, thúc giục “nạn nhân” buông tay từ bỏ những câu chuyện mà mình đang nắm giữ. Dần dần, con người tự động buông bỏ những khó khăn, những tâm sự đang chất chứa trong lòng như một phản xạ tất yếu mà trái tim chỉ huy.

“Đau rồi tự khắc sẽ buông” cũng như việc buông tay một cốc trà nóng để cơ thể tránh được những thương tổn không đáng. Thế nhưng, vẫn có người chọn cho mình phương hướng giải quyết tự chữa lành những vết thương, là khi “chuyển từ tay này sang tay kia” mà không đành lòng làm vỡ cốc.

Bởi chiếc cốc là một sản phẩm được nhào nặn nên từ bàn tay tinh xảo của người nghệ nhân. Đó là đứa con của sự cố gắng, không thể muốn làm vỡ là làm vỡ được. Chiếc cốc xuất hiện trong hai câu chuyện tượng trưng cho những mối quan hệ, những công việc, những tâm huyết mà bản thân ta đã đặt từng viên gạch dựng xây từng ngày.

Do đó, có nên hay không khi buông tay những điều có giá trị mà mình từng rất trân quý? Mỗi người sẽ có câu trả lời riêng để quyết định từ bỏ hay níu giữ. Nhưng dẫu sao, trước khi đưa ra cách giải quyết chính thức, chúng ta cần phải cân nhắc thật kỹ về giá trị của những “chiếc cốc”.

“Đau rồi tự khắc sẽ buông” thế nhưng “tại sao phải đợi tổn thương thật sâu rồi mới buông?”. Bởi đâu dễ dàng để buông tay những điều mà mình từng quý trọng, đâu dễ dàng cắt đứt những mối quan hệ mà mình từng gieo trồng, vun xới bấy lâu nay.

Con người luôn muốn bảo vệ những hạt ngọc quý giá trong cuộc đời mình dù có ngày, nó hóa thành cây kim làm rỉ máu trái tim ta. Sự chần chừ, do dự trong việc tìm cách giải quyết luôn bắt nguồn từ những dòng ý nghĩ “không nỡ”.

Nếu con người có thể dứt khoát hơn, khối óc có thể minh mẫn hơn, trái tim có thể mạnh mẽ hơn thì có lẽ những vết thương sẽ không thâm nhập vào cõi lòng sâu đến như vậy. Để rồi cũng đến lúc, nỗi đau lan tỏa, đôi tay cũng tự buông xuôi. Vậy thì khi đã chọn cách buông, nếu buông ngay từ đầu chẳng phải tốt hơn sao?

Sự do dự khiến con người đau trong lặng câm, day dứt từ ngày này qua ngày khác rồi cũng dẫn đến kết quả không như mong đợi. Như thế chẳng khác nào lãng phí thời gian, lãng phí tình cảm, tâm huyết bấy lâu nay.

Do đó, khi cảm thấy những nỗ lực của mình là phí hoài vô nghĩa, khi nhìn thấy tương lai phía trước vẫn tối tăm nếu cứ tiếp tục, thì hãy buông tay ngay từ đầu, đừng để trái tim chìm sâu trong đau đớn, tuyệt vọng.

Bên cạnh đó, con người có thể chọn cách níu giữ nỗi đau, dần dà xoa dịu tâm hồn đang bỏng rát để thổi nguội sức nóng trong tâm can. Bởi “Tại sao cứ đau là phải buông trong khi còn có thể làm cho nó tốt đẹp lên”.

Thật vậy, nếu buông tay từ bỏ những điều quan trọng trong đời chỉ vì một chút nỗi đau vừa chớm nở thì có lẽ chúng ta sẽ đánh mất “những cái tốt đẹp sau đó”. Trước khi muốn buông tay, hãy nghĩ đến lý do tại sao mình bắt đầu. Không thể vì một chút khó khăn, một vài thử thách mà ta đi ngược lại mơ ước thoạt đầu của bản thân, dập tắt những kế hoạch, những mối quan hệ đang trong giai đoạn đơm hoa kết trái.

Với lòng kiên trì bền bỉ, với nỗ lực vững chãi theo thời gian, với tâm hồn yêu thương, thấu hiểu cặn kẽ thì nỗi đau sẽ vơi đi nhanh chóng, trái tim sẽ vượt qua những vùng ranh giới quẩn quanh, bế tắc.

Có vượt qua nỗi đau, có gạt đi giọt nước mắt, thì con người mới có thể chạm đến bến bờ hạnh phúc rực rỡ sắc màu. Nỗi đau, sự tuyệt vọng chỉ là bài toán nhỏ để đo đạc sự bền bỉ của trái tim:

“Biển lặng không làm nên những người thủy thủ tài giỏi”

(Ngạn ngữ Châu Phi)

Cũng như cuộc đời không vướng đau khổ thì mãi mãi cũng không thể nào tốt đẹp. Cứ chạm ngõ đau thương mà buông tay thì cố gắng ban đầu thật vô nghĩa. Vì vậy, khi cảm thấy vẫn còn hy vọng, trái tim vẫn còn day dứt khó phai thì nên tiếp tục lưu giữ “chiếc cốc” của đời mình, hàn gắn những vết nứt mà suýt nữa chỉ vì chúng mà ta buông tay gạt bỏ những cơ hội sau này.

Hai cách giải quyết hoàn toàn đối lập nhau, nhưng bài học giữa hai câu chuyện không hề tồn tại sự mâu thuẫn. Xâu kết lại tất cả, cả hai phương pháp như bổ sung, hòa quyện lẫn nhau để hình thành nên những thái độ sống tốt đẹp, những hành động ứng xử thấu đáo trước nỗi đau.

Trong cuộc đời vốn phức tạp này, chỉ có ta mới biết lúc nào nên cầm lên và bỏ xuống chuyện của mình. Lúc cần thiết nhất hãy buông cũng như lúc cảm thấy vẫn còn hy vọng, hãy níu giữ. Tất cả đều tùy thuộc vào từng ngữ cảnh, từng giá trị mà mỗi người nắm giữ.

Trong cuộc sống này vẫn hiện hữu những con người ứng xử đẹp trước nỗi đau mà mình phải gánh chịu. Lê Thanh Thúy – đóa hướng dương không đợi mặt trời đã lựa chọn cho mình cách giải quyết tích cực với nỗi đau, căn bệnh ung thư xương đang dày vò tấm thân cô từng ngày.

Nỗi đau thể xác không thể nào khỏa lấp tâm hồn nhân đạo của cô gái trẻ. Thúy gắng gượng vượt lên trên tất cả để sống tiếp cuộc đời còn lại sao cho thật xứng đáng với ước mơ của mình. Cô gái với nghị lực thép ấy đã lập nên quỹ “Ước mơ của Thúy” để giúp đỡ những trẻ em ung thư mang trong mình số phận nghiệt ngã. Nếu Thúy không tiếp tục nắm giữ “chiếc cốc” của chính mình, phó mặc cho số phận đẩy đưa thì có lẽ những hành động ấm áp lòng người sẽ không được tiếp diễn.

Nếu chị buông tay từ bỏ mọi thứ thì một đóa hướng dương rạng rỡ sẽ không có dịp nở rộ giữa vườn hoa cuộc sống. Thúy đã lựa chọn cầm nắm vận mệnh đầy đớn đau của chính mình thay vì thả trôi tất cả vào cõi hư vô, quên lãng. Một lựa chọn thật đúng đắn, đẹp đẽ và cao thượng biết bao.

Thế nhưng, không phải ai cũng mang một trái tim mạnh mẽ như Thúy. Một số người không chịu nổi sự đau đớn dày vò mà buông tay bỏ lỡ những điều mình từng trân quý. Cô gái vội vàng chia tay người mình yêu chỉ vì những cuộc cãi vã nhỏ nhoi.

Một anh giám đốc dễ dàng từ bỏ sự nghiệp cả đời khi một chút thất bại, một chút tuyệt vọng bám víu anh trong những giai đoạn thua lỗ, cạn kiệt tài chính. Một vận động viên lập tức dập tắt mơ ước cả đời mình sau một vụ chấn thương đầy đau đớn...

Nếu vượt qua được ranh giới của nỗi đau đang ngự trị trong lòng, có lẽ cuộc đời họ sẽ được thắp bởi những ánh sáng lung linh và hạnh phúc. Thật đáng tiếc. Song, không chỉ có những trái tim mềm yếu vứt bỏ cơ hội tốt đẹp của mình mà còn tồn tại những con người cố chấp đến không tưởng.

Biết rõ người mình yêu là một kẻ tồi tệ nhưng họ vẫn ngang nhiên sa vào lưới tình để rồi đau lại càng đau. Biết rõ công việc mình đang làm hoàn toàn không tốt nhưng họ vẫn miệt mài cặm cụi bên bàn làm việc để rồi nhận lấy những nỗi day dứt dằn xé cõi lòng. Biết rõ con đường mình đang đi là một tương lai mù mịt nhưng họ vẫn không dám quay đầu lại vì “tiếc” những năm tháng đã qua.

Sự chần chừ, do dự không muốn buông bỏ những nỗi đau đang đeo bám tâm hồn chỉ khiến những con người đó lặn ngụp trong bể sâu tuyệt vọng, khốn khổ. Cuộc sống ấy thật vô nghĩa.

Sự mất mát, nỗi đau khiến chúng ta trở nên trống rỗng nhưng hãy học cách ngăn cản những vệt đen u uất ấy đóng lại trái tim và tâm hồn mình. Hãy giữ một khối óc minh mẫn và một cái đầu tỉnh táo để quyết định ứng xử ra sao trước nỗi đau mà mình phải đối mặt.

Chính chúng ta mới là người thấu hiểu rõ nhất lúc nào nên cầm lên và bỏ xuống chuyện đời mình. Có thể bạn chọn phương án “Đau rồi tự khắc sẽ buông” cũng như bạn có thể quyết định “cứ đau là buông thì con đã bỏ lỡ những cái tốt đẹp sau đó rồi”.

Dù bạn chọn như thế nào đi nữa, hãy chắc chắn rằng phần đời còn lại của chúng ta không khuất lấp sau màn đêm đặc quánh, nơi được đổ đầy bởi nỗi day dứt, hối hận khôn nguôi.

Bởi: “Phần lớn những nỗi thống khổ của nhân loại đều do con người tự gây ra vì đánh giá nhầm giá trị của nhiều điều.”( Benjamin Franklin)

(st Bài viết của Phan Thị Thanh Ngọc (học sinh lớp 11A, trường THPT Trung Phú, xã Bình Mỹ, huyện Củ Chi, TP HCM – giadinh.net.vn)

Tags:

StoriesofLife

Câu chuyện rơi nước mắt về mẹ của tiến sĩ toán học Harvard

by Life31/05/2016 11:20

Đây là câu chuyện có thật về người mẹ của tiến sĩ An Kim Bằng (Jinpeng An), người Trung Quốc, tốt nghiệp toán học tại Đại học Harvard. Câu chuyện xúc động về sự hi sinh của người mẹ dù đã được báo chí đăng tải rất nhiều nhưng vẫn khiến hàng triệu người phải rơi nước mắt mỗi lần đọc lại.

 

Ngày 5/9/1997 là ngày tôi rời gia đình đi nhập học ở khoa Toán, Đại học Bắc Kinh. Ngọn khói bếp dài cất lên từ trên nóc ngôi nhà nông dân cũ nát của gia đình tôi. Mẹ tôi đang nấu mì sợi, chân vẫn còn tập tễnh. Mấy hôm trước, để thêm tí tiền cho tôi nhập học, mẹ đẩy một xe chất đầy rau từ thôn ra thị trấn, trên đường bị trật chân. Còn số bột mì này có được nhờ mẹ đổi năm quả trứng gà cho hàng xóm.

Bưng bát mì, tôi đã khóc. Tôi buông đũa quỳ xuống đất, xoa nắn chỗ chân sưng phồng lên to hơn cả cái bánh bao của mẹ, nước mắt rơi xuống… Nhà tôi ở Thiên Tân, làng Đại Hữu Đới, huyện Vũ Thanh, vô cùng nghèo khó. Tôi có một người mẹ tốt nhất thế gian tên là Lý Diệm Hà.

Khi tôi ra đời, bà nội ngã bệnh ngay trên giường sưởi. Tôi bốn tuổi, ông nội lại mắc bệnh hẹp khí quản và bán thân bất toại, những món nợ trong nhà lớn dần theo năm. Khi bảy tuổi, tôi được đi học, học phí là mẹ vay người khác. Tôi thường đi nhặt những mẩu bút chì bạn bè vứt đi, dùng dây buộc nó lên một cái que rồi viết tiếp, hoặc dùng một cái dây chun xóa sạch những cuốn vở bài tập đã viết, rồi viết lại lên đó.

Mẹ thương tôi đến mức đi vay vài hào của hàng xóm để mua vở và bút chì cho tôi. Những khi mẹ vui vẻ là khi bất kể bài kiểm tra nhỏ hay kỳ thi lớn, tôi luôn đứng đầu, toán thường được 100/100 điểm. Dưới sự khích lệ của mẹ, tôi càng học càng thấy ham thích. Tôi thực sự không hiểu trên đời còn có gì vui sướng hơn được học hành.

Chưa đi học lớp một tôi đã thông thạo cộng, trừ, nhân, chia và phân số, số phần trăm. Khi học tiểu học, tôi đã tự học để nắm vững Toán, Lý, Hóa của bậc trung học phổ thông. Khi lên trung học, thành phố Thiên Tân tổ chức kỳ thi vật lý của bậc trung học, tôi là đứa học trò nông thôn duy nhất của cả năm huyện ngoại thành Thiên Tân được giải, một trong ba người đỗ đầu. Tháng 6 năm đó, tôi được đặc cách vào thẳng trường Trung học số 1 danh tiếng của Thiên Tân, tôi vui sướng chạy như bay về nhà.

Nào ngờ, khi tôi báo tin vui cho cả nhà, mặt bố mẹ chất chứa toàn những đau khổ. Bà nội vừa mất nửa năm, ông nội đang gần kề cái chết, nhà tôi đã mắc nợ tới hơn mười nghìn Nhân dân tệ rồi. Tôi lặng lẽ quay về bàn học, nước mắt như mưa suốt một ngày. Đến tối, tôi nghe thấy ở ngoài nhà có tiếng ồn ào. Thì ra mẹ đang định dắt con lừa con của nhà đi bán cho tôi đi học, nhưng ba tôi không chịu. Tiếng ồn ào làm ông nội nghe thấy, ông lại đang bệnh nặng, trong lúc buồn bã ông đã qua đời. Sau lễ an táng ông nội, nhà tôi lại mắc thêm vài nghìn tệ tiền nợ nữa.

Tôi không còn dám nhắc đến việc đi học nữa. Cất "Giấy báo nhập học" thật kỹ vào vỏ gối, hàng ngày tôi ra đồng làm việc cùng mẹ. Sau hai hôm, tôi và ba tôi cùng lúc phát hiện ra: con lừa con biến mất. Ba tôi sắt mặt lại, hỏi mẹ tôi:

- Bà bán con lừa con rồi à? Bà bị thần kinh à? Sau này lấy gì kéo, lương thực hoa màu bà đẩy xe tay nhé, bà tự cõng nhé? Bà bán lừa một hai trăm bạc liệu cho nó học được một học kỳ hay là hai học kỳ?

Hôm đó mẹ tôi khóc, mẹ tôi dùng một giọng rất dữ dội rất hung dữ để gào lại ba tôi:

- Con cái mình đòi đi học thì có gì sai? Nó thi lên được trường số 1 của thành phố nó là đứa duy nhất của cả huyện này đấy, tôi không thể để cho tiền đồ của nó bị lỡ dở được. Tôi sẽ dùng tay đẩy, dùng lưng vác, để cho nó đi học…

Cầm sáu trăm tệ mẹ vừa bán lừa, tôi thật sự chỉ muốn quỳ xuống dập đầu trước mẹ. Tôi đã thích được học quá rồi, mà còn học tiếp, thì mẹ sẽ khổ sở bao nhiêu, vất vả bươn chải thêm bao nhiêu?

Mùa thu năm đó tôi quay về nhà lấy áo lạnh, thấy mặt ba tôi vàng như sáp, gầy da bọc xương đang nằm trên giường sưởi. Mẹ bình thản bảo: "Có gì đâu, bị cảm, sắp khỏi rồi". Ai ngờ, hôm sau tôi xem vỏ lọ thuốc của ba, thì thấy đó là thuốc ngăn ngừa tế bào ung thư phát triển. Tôi kéo mẹ ra ngoài nhà, khóc hỏi mẹ mọi chuyện là thế nào. Mẹ bảo, từ sau khi tôi đi học, ba bắt đầu đi ngoài ra máu, ngày càng nặng lên.

Mẹ vay sáu nghìn tệ đưa ba lên Thiên Tân, Bắc Kinh đi khắp nơi, cuối cùng xác định là u nhu ruột bowel polyps, bác sĩ yêu cầu ba phải mổ gấp. Mẹ chuẩn bị đi vay tiền tiếp, nhưng ba kiên quyết không cho. Ông nói, bạn bè họ hàng đã vay khắp lượt rồi, chỉ vay mà không trả thì còn ai muốn cho mình vay nữa!

Hàng xóm kể với tôi, mẹ dùng một phương pháp nguyên thủy và bi tráng nhất để gặt lúa mạch. Mẹ không đủ sức gánh lúa mạch ra sân kho để tuốt hạt, cũng không có tiền thuê người giúp, bèn gặt dần. Lúa mạch chín chỗ nào gặt chỗ đó, sau đó dùng xe cải tiến chở về nhà. Tối đến mẹ trải một tấm vải nhựa ra sân, dùng hai tay nắm từng nắm lúa mạch đập lên một hòn đá to… Lúa mạch trồng trên ba mẫu đất của nhà, một mình mẹ làm. Khi mệt đến mức không đứng dậy nổi nữa thì mẹ ngồi xổm xuống cắt, đầu gối quỳ đến chảy máu, đi đường cứ cà nhắc… Không đợi hàng xóm kể hết, tôi chạy như bay về nhà, khóc to gọi mẹ: "Mẹ, mẹ, con không thể đi học nữa đâu…".

Kết quả, mẹ vẫn tống tôi lên trường. Tiền sinh hoạt phí mỗi tháng của tôi chỉ 60 đến 80 tệ, thật thảm hại nếu so với những người bạn học khác mỗi tháng có 200-240 tệ. Nhưng chỉ mình tôi biết, món tiền nhỏ này mẹ tôi cũng phải tằn tiện lắm, từ ngày đầu tháng đã dành từng hào, bán từng quả trứng gà, rau xanh lấy từng đồng, có lúc dành dụm không đủ còn phải giật tạm vài ba chục. Mà cha tôi, em trai tôi, dường như chẳng bao giờ có thức ăn. Nếu nhà ăn rau cũng chẳng dám xào mỡ, chỉ chan tí nước dưa muối ăn qua bữa. Mẹ không muốn tôi đói, mỗi tháng mẹ chăm chỉ đi bộ hơn mười cây số mua mì tôm với giá bán buôn.

Mỗi cuối tháng, mẹ vất vả cõng một túi nặng lên Thiên Tân thăm tôi. Trong túi ấy ngoài mì tôm ra, còn có nhiều xếp giấy loại mẹ phải đi bộ ra một xưởng in ngoài thị trấn cách nhà 6km để xin cho tôi (đó là giấy để tôi làm nháp toán), cả một chai tương cay rất to, cải bẹ muối thái sợi, và cả một cái tông đơ để cắt tóc. (Cắt tóc nam rẻ nhất Thiên Tân cũng phải 5 tệ, mẹ muốn tôi dành tiền cắt tóc để mua thêm lấy vài cái bánh bao mà ăn).

Tôi là học sinh cấp 3 duy nhất của Thiên Tân đến cả rau ở bếp ăn nhà trường cũng không mua nổi, chỉ có thể mua vài cái bánh bao, mang về ký túc ăn cùng mì sợi khô hoặc chấm với tương ớt, kẹp dưa muối để ăn qua bữa. Tôi cũng là học sinh duy nhất không có giấy kiểm tra, chỉ có thể tận dụng giấy một mặt của xưởng in để viết bài. Tôi là đứa học sinh duy nhất chưa bao giờ dùng xà phòng, khi giặt quần áo tôi thường đi nhà bếp xin ít bột kiềm nấu ăn (alkali - chất kiềm, dùng để hấp bánh bao, làm bánh nướng, làm nước soda) là xong. Nhưng tôi chưa bao giờ tự ti, tôi cảm thấy mẹ tôi khổ cực cả đời, như người anh hùng chống lại đói khổ. Làm con của người mẹ như thế, tôi rất tự hào.

Hồi mới lên Thiên Tân, tiết học tiếng Anh đầu tiên khiến tôi ù cạc. Khi mẹ lên, tôi kể cho mẹ nghe tôi sợ tiếng Anh thế nào, ai ngờ mẹ chỉ cười bảo: "Mẹ chỉ biết con là đứa trẻ con khổ cực nhất, mẹ không thích con kêu khó, vì chịu khổ được thì chả còn gì khó nữa".

Tôi bị nói lắp. Có người bảo, học tiếng Anh đầu tiên cần làm chủ được cái lưỡi của mình, bởi vậy tôi thường kiếm một hòn sỏi ngậm vào miệng mình, rồi gắng đọc tiếng Anh. Hòn sỏi cọ xát vào lưỡi tôi, có lúc máu chảy ra bên mép, nhưng tôi cố gắng kiên trì. Nửa năm trôi qua, hòn sỏi nhỏ đã bị mài tròn đi, lưỡi tôi cũng đã nhẵn, tôi đã thành người giỏi tiếng Anh thứ 3 của lớp. Tôi vô cùng cảm ơn mẹ. Mẹ đã khích lệ tôi vượt qua khó khăn lớn trong học tập.

Năm 1996, lần đầu tiên tôi được tham gia cuộc thi Olympic tri thức toàn quốc khu vực Thiên Tân, đoạt giải Nhất môn Vật lý và giải Nhì môn Toán học, tôi được đại diện Thiên Tân đi Hàng Châu tham gia Cuộc thi Olympic toàn Trung quốc môn Vật lý. "Đoạt lấy chiếc Cup giải Nhất toàn Trung quốc tặng mẹ, rồi lên đường dự Olympic Vật lý Thế giới". Không ngăn được nỗi khao khát trong lòng, tôi viết thư báo cho mẹ tin vui và mơ ước của tôi. Kết quả, tôi chỉ được giải Nhì. Tôi nằm vật ra giường, không ăn không uống. Dù là người đạt thành tích cao nhất trong đoàn Thiên Tân đi thi, nhưng nếu tính cả những nỗi khốn khổ của mẹ tôi vào, thì thành tích này không xứng đáng!

... Tháng 1 năm 1997, cuối cùng tôi cũng đã giành chiến thắng tại kỳ thi Olympic Toán toàn Trung Quốc với điểm số tuyệt đối, lọt vào đội tuyển Quốc gia. Cả mười kỳ thi kiểm tra ở đội tuyển, tôi đều là người đứng đầu. Với thành tích đó, tôi được sang Argentina tham gia kỳ thi Olympic Toán quốc tế. Nộp xong phí báo danh, tôi gói sách vở cần chuẩn bị và tương đậu cay của mẹ lại, chuẩn bị lên đường. Giáo viên chủ nhiệm và thầy giáo dạy Toán thấy tôi vẫn mặc bộ quần áo thải của người khác cho, những thứ áo quần màu sắc chả đâu vào đâu, kích cỡ khác nhau, bèn mở tủ áo của tôi ra, chỉ vào những áo trấn thủ vá, những áo bông tay đã phải nối hai lần, vạt đã phải chắp ba phân, hỏi tôi: "Kim Bằng, đây là tất cả quần áo của em ư?"

Tôi chả biết nói sao, vội đáp: "Thầy ơi, em không sợ người khác chê cười! Mẹ em thường bảo, Phúc Hữu Thi Thư Khí Tự Hoa - trong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa, em mặc những thứ đồ này đi Mỹ gặp tổng thống Clinton em cũng chẳng thấy ngượng".

Ngày 27/7, Olympic Toán học Thế giới lần thứ 38 chính thức khai mạc. Chúng tôi thi liên tục suốt năm tiếng rưỡi, từ 8 giờ 30 phút sáng tới 2h chiều. Ngày hôm sau công bố kết quả, đầu tiên công bố huy chương Đồng, tôi không muốn nghe thấy tên mình; sau đó công bố huy chương Bạc, cuối cùng, công bố huy chương Vàng. Người đầu tiên, người thứ hai, người thứ ba là tôi. Tôi khóc lên vì sung sướng, trong lòng tự nói: "Mẹ ơi, con mẹ thành công rồi!".

Tin tôi và một người bạn nữa đoạt Huy chương Vàng kỳ thi Olympic Toán học ngay chiều hôm đó đã được Đài phát thanh Nhân dân Trung ương TQ và Đài truyền hình Trung ương TQ đưa. Ngày 1/8, chúng tôi vinh quang trở về, lễ đón long trọng được Hiệp hội khoa học Trung Quốc và Hội Toán học Trung Quốc tổ chức.

Khi đó, tôi muốn về nhà, tôi muốn sớm gặp mẹ, muốn chính tay tôi đeo tấm huy chương vàng chói lọi lên cổ mẹ… Hơn mười giờ đêm tối hôm đó, cuối cùng tôi đã đội trời đêm về đến nhà. Người mở cửa là ba tôi, nhưng người một tay ôm chặt lấy tôi vào ngực trước lại chính là mẹ tôi. Dưới trời sao vằng vặc, mẹ tôi ôm tôi rất chặt… Tôi lấy tấm huy chương vàng đeo lên cổ mẹ, khóc một cách nhẹ nhõm và sung sướng.

Ngày 12/8, trường Trung học số một của Thiên Tân chật ních người, mẹ được ngồi lên bàn Chủ tịch danh dự cùng với các quan chức Cục giáo dục Thiên Tân và các giáo sư toán học hàng đầu. Hôm đó, tôi đã phát biểu thế này:

"Tôi muốn dùng cả sự sống của tôi để cảm tạ một người, là người mẹ đã sinh thành và nuôi nấng tôi. Mẹ tôi là một người phụ nữ nông dân bình thường, nhưng những đạo lý mẹ dạy tôi nên người đã khích lệ tôi cả đời. Năm học lớp 10, tôi muốn mua cuốn sách "Đại từ điển Anh - Trung" để học tiếng Anh. Mẹ không có tiền, nhưng vẫn nghĩ cách giúp tôi. Sau bữa cơm sáng, mẹ tôi mượn một chiếc xe cải tiến, chất một xe rau cải trắng. Hai mẹ con tôi đẩy ra chợ huyện cách hơn 40 km bán rau. Đến được chợ đã gần trưa, buổi sáng đó tôi và mẹ chỉ ăn hai bát cháo ngô nấu với khoai lang đỏ, lúc đó bụng đói cồn cào, chỉ mong có ai tới mua cho cả xe rau ngay.

Nhưng mẹ vẫn nhẫn nại mặc cả từng bó, cuối cùng bán với giá 1 hào một cân. Hai trăm cân rau đáng lẽ 21 tệ, nhưng người mua chỉ trả 20 tệ. Có tiền rồi tôi muốn ăn cơm, nhưng mẹ bảo nên đi mua sách trước, đó là việc chính của ngày hôm nay. Chúng tôi đến hiệu sách hỏi, giá sách là 8 tệ 2 hào 5 xu, mua sách rồi còn lại 1 tệ 7 hào 5 xu. Nhưng mẹ chỉ cho tôi 7 hào rưỡi đi mua hai cái bánh bột nướng, một tệ kia còn phải cất đi để dành cho tôi làm học phí. Tuy ăn hết hai cái bánh nướng, nhưng đi bộ tiếp 40km về nhà, tôi vẫn đói tới mức hoa mắt chóng mặt, lúc này tôi mới nhớ ra tôi đã quên không phần cho mẹ ăn một miếng bánh nướng nào, mẹ tôi chịu đói cả ngày, vì tôi mà kéo xe suốt 80km đường xa.

Tôi hối hận tới mức chỉ muốn tát cho mình một cái, nhưng mẹ tôi chỉ bảo: "Mẹ ít văn hóa, nhưng mẹ nhớ khi nhỏ được thầy giáo dạy là, Golgi có nói một câu: Nghèo đói là trường đại học tốt nhất. Nếu con có thể tốt nghiệp trường đại học này, thì những trường đại học như Thiên Tân, Bắc Kinh con chắc chắn đều đỗ".

Khi mẹ nói thế mẹ không nhìn tôi, mẹ nhìn ra con đường đất xa xôi, cứ như thể con đường đất đó có thể thông tới tận Thiên Tân, đi thẳng tới Bắc Kinh. Tôi nghe mẹ bảo thế, tôi không thấy đói nữa, chân tôi không mỏi nữa... Nếu nghèo đói là trường đại học tốt nhất, thì tôi muốn nói rằng, người mẹ nông dân của tôi chính là người thầy giáo giỏi nhất của đời tôi".

Dưới khán đài, không biết có bao nhiêu đôi mắt đã ướt đẫm, tôi quay về phía người mẹ tóc hoa râm của tôi, cúi người xuống kính cẩn…(st kenh14.vn)

Tags:

StoriesofLife

Bài học nhìn người từ câu chuyện con chó dẫn đường và người chủ mù lòa

by Life13/05/2016 10:35

Câu chuyện cảm động về con chó dẫn đường và người chủ mù loà của nó dạy cho chúng ta một bài học sâu sắc về cái thật - cái giả trong cuộc sống.

Một ngày nọ, một người đàn ông mù cùng con chó dẫn đường của mình đang đi ngang qua ngã tư. Bỗng một chiếc xe tải mất lái đã đâm phải người mù. Con chó xông ra bảo vệ chủ nhân. Kết cục cả hai đều thiệt mạng.

Linh hồn của người đàn ông mù và con chó bay lên thiên đường.

Thiên thần canh cổng tỏ ra bối rối nói với người đàn ông mù: "Xin lỗi, hiện tại danh sách của thiên đường chỉ còn một chỗ trống. Một trong hai người phải có một người xuống địa ngục."

Người chủ mù nói: "Con chó của tôi không biết cái gì là thiên đường, cũng chẳng hiểu thế nào là địa ngục. Vậy có thể để tôi quyết định ai sẽ lên thiên đường được không?"

Thiên thần nhăn trán nghĩ ngợi. "Tôi rất xin lỗi. Các linh hồn đều bình đẳng như nhau. Hai người phải quyết định ai sẽ lên thiên đường thông qua một trò chơi."

Người chủ thất vọng, "trò chơi như thế nào?"

Thiên thần nói: "Trò chơi này rất đơn giản. Hai người sẽ thi chạy từ cổng này đến cửa chính của thiên đường. Ai đến đích trước sẽ là người chiến thắng, kẻ chậm chân sẽ phải xuống địa ngục. Những ông không cần lo lắng. Hiện tại ông đã là một linh hồn, ông không còn bị mù nữa. Linh hồn càng thiện lương thì tốc độ di chuyển càng nhanh. Chắc chắn ông sẽ về đích trước con chó."

Người đàn ông mù suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng đồng ý.

Thiên thần cho bắt đầu cuộc thi. Thiên thần đinh ninh người chủ mù sẽ chiến thắng. Nhưng ngạc nhiên thay, người đàn ông mù cứ bước đi chậm rãi, điềm tĩnh. Ngạc nhiên hơn nữa là con chó trung thành cũng lẽo đẽo đi bên cạnh chủ của nó.

Thiên thần chợt nhận ra: Chắc là nhiều năm qua, người mù đã huấn luyện chú chó luôn cạnh mình, đó đã trở thành một thói quen, chú vĩnh viễn hành động theo chủ nhân, luôn đi trước dẫn đường cho chủ nhân.

Thì ra vậy, còn tên chủ nhân kia thật quá đáng, ông ta đã lợi dụng điểm này ra lệnh cho con chó dừng lại để tự mình về trước. Con chó chỉ cần bỏ mặc người đàn ông mù và chạy thật nhanh đến cửa thiên đường nhưng nó đã không làm vậy.

Thiên thần nhìn con chó trung thành và buồn bã nói, "mày vì chủ đã từ bỏ cuộc sống của mình. Bây giờ chủ của mày không còn bị mù nữa, mày không cần dẫn lối cho ông ta, hãy chạy đến cửa thiên đường đi!"

Thế nhưng cả người đàn ông mù và con chó đã bỏ ngoài tai những lời của thiên thần. Họ vẫn thản nhiên bước đi cùng nhau như những lần dạo chơi trong thành phố.

Gần đến cửa thiên đường, người đàn ông mù ra lệnh cho con chó ngoan ngoãn ngồi xuống. Nó dùng đôi mắt chứa chan tình cảm như mọi ngày nhìn người chủ.

Người chủ mù loà quay về phía thiên thần nói rằng, "tôi gửi con chó trung thành của tôi lên thiên đường. Tôi rất lo lắng nếu nó không chịu tự đi đến đây nên tôi đã đi cùng nó. Tôi chỉ muốn nhờ thiên thần hãy giúp tôi chăm sóc thật tốt cho nó."

Thiên thần sững sờ.

Người đàn ông lưu luyến cúi nhìn con chó của mình, nói tiếp, "con chó này đã theo tôi nhiều năm nay nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó bằng chính đôi mắt của mình. Nếu có thể, tôi không bao giờ muốn rời xa nó. Nhưng thiên thần đã nói chỉ có một trong hai được lên thiên đường nên tôi muốn nó đến đó và nhận sự chăm sóc tốt. Nó xứng đáng thuộc về nơi này."

Nói xong người chủ lại ra lệnh cho con chó chạy về phía trước, còn mình thì nhắm mắt lại, nhẹ nhàng rơi về phía địa ngục. Chú chó trung thành thấy vậy bèn vội vàng lao đầu chạy theo chủ nhân.

"Linh hồn càng thuần khiết, tốc độ di chuyển càng nhanh hơn." Thiên thần mở rộng đôi cánh đuổi theo chú chó nhưng không kịp. Rốt cuộc chú chó dẫn đường ấy lại quay về bên chủ nhân của nó. Dù ở dưới địa ngục, nó cũng sẽ mãi mãi bảo vệ người chủ mù loà của mình.

Trên thế gian này, chân tướng chỉ có một nhưng lòng người đa đoan lại hiểu ra vô số những điều rắc rối. Tại sao lại như vậy? Kỳ thực, đạo lý rất đơn giản. Mỗi người khi đối diện với một sự vật thì không dùng cái nhìn khách quan để suy xét mà lại dựa vào chính kinh nghiệm yêu ghét của bản thân để đánh giá từ đó có cái nhìn phiến diện, một chiều. Kết quả những gì chúng ta thấy được lại chưa hẳn là sự thật, mà những gì được coi là sự thật có khi lại chính là dối gian.(st kenh14.vn)

Tags:

StoriesofLife

DISCLAIMER

I am currently serving as an Investment Manager at Vietcap Securities JSC, leveraging 16 years of experience in investment analysis. My journey began as a junior analyst at a fund in 2007, allowing me to cultivate a profound understanding of Vietnam's macroeconomics, conduct meticulous equity research, and actively pursue lucrative investment opportunities. Furthermore, I hold the position of Head of Derivatives, equipped with extensive knowledge and expertise in derivatives, ETFs, and CWs.

 

To document my insights and share personal perspectives, I maintain a private blog where I store valuable information. However, it is essential to acknowledge that the content provided on my blog is solely based on my own opinions and does not carry a guarantee of certainty. Consequently, I cannot assume responsibility for any trading or investing activities carried out based on the information shared. Nonetheless, I wholeheartedly welcome any questions or inquiries you may have. You can contact me via email at thuong.huynhngoc@gmail.com.

 

Thank you for your understanding, and I eagerly anticipate engaging with you on topics concerning investments and finance.

Designed by: Nguyễn Chí Hiếu