Trái tim không gục ngã

by Life15/04/2016 16:04

 Sẽ luôn có những người cảm phục Khiết Du vì cô chính là một trái tim không bao giờ gục ngã...

***

Khiết Du vẫn ngồi miệt mài trước máy tính, cô cố gắng để hoàn thành bản thảo cuối cùng một cách nhanh nhất. Trên bàn làm việc của cô, giấy tờ, bản thảo, bút viết các loại để ngổn ngang. Bưng một chén thuốc vào để cạnh bàn làm việc của con gái mình bà Minh nhắc nhở:

- Uống thuốc đi con không nguội mất, con đừng ngồi làm việc nhiều quá, dành thời gian nghĩ ngơi đi.

Khiết Du ngẩng đầu lên nhìn mẹ, khuôn mặt cô đang phờ phạc đi vì bệnh tật hành hạ. Bà Minh nhìn con gái mà không cầm lòng được mỗi lần mang thuốc vào cho con gái mình bà lại rơi nước măt. Khiết Du nhìn mẹ và cười:

- Con không sao đâu, xong đợt này nữa con sẽ nghĩ mà, cũng sắp xong rồi mẹ đừng lo.

Bà Minh chỉ biết im lặng nhìn con gái mình uống thuốc, bà lấy chiếc áo khoác nhẹ nhàng choàng qua sau lưng cô. Đợi Khiết Du uống xong bà mang chén đi cất, bà đi ra nhẹ nhành khép cánh cửa lại vì bà biết con gái mình cần yên tĩnh để tiếp tục với bản thảo dang dở ấy...

Khiết Du tốt nghiệp khoa báo chí, trường đại học khoa học xã hội và nhân văn Hà Nội. Cô theo đuổi những đam mê viết lách của mình từ hồi còn rất nhỏ. Ra trường xin được về làm cộng tác viên, rồi sau đó làm bên phòng biên tập của một tòa soạn báo ở địa phương. Ngoài công việc của một biên tập báo, cô còn cộng tác viết sách với một số tác giả khác nữa. Cô luôn say mê với công việc của mình, có những lúc cô làm việc đến tận khuya, quên cả ăn ngủ. Bà Minh thấy con mình làm việc như vậy cũng đã nhiều lần nhắc nhở nhưng vẫn luôn là một câu quen thuộc: " con không sao, mẹ đừng lo". Có những lúc làm việc quá vất vả Khiết Du cũng cảm thấy mệt mỏi nhưng vì những đam mê cho công việc của mình cô lại cố gắng tiếp tục.

Rồi có một hôm cô thấy đầu mình đau rất khó chịu. Có những ngày đau đến nỗi cô không thể dậy để di làm. Nhưng cứ nghĩ chỉ là do thời tiết thay đổi bị cảm nên như vậy, Khiết Du lại đi mua thuốc về uống, thấy triệu chứng giảm cô lại thôi. Cô vẫn cứ tiếp tục công việc mà không biết sức khỏe của mình đang giảm xuống. Bà Minh khi thấy con gái mình gầy gò và ốm hơn thì rất lo lắng:

- Dạo này mẹ thấy con gầy hơn thì phải, công việc nhiều lắm hả con, con cố gắng ăn uống, nghĩ ngơi đi.

Khiết Du lại cười và chạy đến ôm lấy mẹ mình, nững nịu để động viên bà vì cô biết mẹ đang rất lo cho cô:

- Chắc dạo này do con hay đi nhiều quá nên vậy thôi mẹ, mẹ đừng lo.

- Sao mẹ không lo được, dạo này thấy con nhợt nhạt quá. Với con gái người ta bằng tuổi này đã lấy chồng rồi, còn cô không chịu lo lấy chồng đi. Suốt ngày chỉ lo công việc thôi. Tôi là tôi lo cô ế thôi.

Khiết Du nhanh nhẹ đáp lời mẹ:

- Chẳng qua là con gái muốn ở với mẹ thôi, chứ không ế đâu mẹ đừng lo, chỉ cần gật đầu là mẹ có con rể ngay à.

- Gứm, mạnh miệng nhỉ, được vậy đã may.

Bà Minh nhìn con gái cười, bà biết con gái mình chỉ lo theo đuổi đam mê và công việc nên cũng chưa có ý định lấy chồng. Bà cũng không thúc giục nhiều, chỉ nói vậy thôi, bà luôn tạo điều kiện để cho Khiết Du theo đuổi những giấc mơ của cô. Nhưng dạo gần đây thấy con gái gầy đi nhiều, bà cũng bắt đầu thấy lo lắn hơn...

Khi mùa đông đến, thời tiết lạnh hơn thì đầu của cô lại đau rát hơn trước nữa. Vẫn như mọi lần, Khiết Du lại ra mua thuốc giảm đau và thuốc cảm về uống. Nhưng lần này cơn đau chấm dứt không được mấy ngày thì lại tái phát. Trời càng lạnh những cơn đau nhức của cô lại rõ ràng hơn khiến cô không thể tập trung làm việc được. Cô bắt đầu thấy khó chịu và căng thẳng nhiều hơn. Có những lúc quá đau cô có cảm giác hai tai mình cũng ù đi, không nghe rõ nữa. Cô cũng bắt đầu thấy lo lắng cho sức khỏe của mình. Bà Minh cũng nhận thấy con gái mình dạo này thường xuyên đau đầu và không tập trung làm việc được nên đã quyết định bảo con gái mình đi khám bác sỹ xem thế nào?

Sau một buổi trải qua những siêu âm, xét nghiệm, chụp Xquang, bác sỹ kết luận cô bị một khối u trong não nghi ngờ đã chuyển sang giai đoạn ác tính. Xác suất để chữa khỏi bệnh tại thời điểm này là rất thấp. Phương pháp tốt nhất là phẫu thuật nhưng vì khối u đã chuyển sang giai đoạn ác tính nên không dám chắc điều gì, xác suất thành công dường như là không có. Bác sỹ đã nói rõ:

- Khối u này phát triển dần theo thời gian, chèn ép lên các dây thần kinh trong não, khiến cho mình bị đau. Càng ngày khối u càng to, sẽ chèn ép mạnh đến não, dần đến mắt không nhìn thấy và tai cũng dần dần không nghe được. Căn bệnh này cũng thường diễn biến bất ngờ nên không nói trước được điều gì. Bây giờ chúng tôi chỉ có thể kê một loại thuốc gỉam đau đặc biệt để dùng lúc cơn đau quá sưc chịu đựng của bệnh nhân thôi. Chúng thôi rất tiếc không thể làm được gì hơn..

Từng lời bác sỹ nói Khiết Du và mẹ cô nghe rất rõ ràng, cô thấy thật sự hoang mang, bà Minh nhìn bác sỹ cầu xin tìm cách nào đó nhưng bác sỹ đã lắc đầu. Khiết Du và mẹ đi về nhà, bà Minh động viên con:

- Nhất định mẹ sẽ tìm bác sỹ tốt chữa bệnh cho con, con đừng lo.

Khiết Du nhìn mẹ rớm nước mắt, cô biết lúc này mẹ cũng lo lắng cho cô, cũng thương cô, cô ôm lấy mẹ và khóc. Cô thấy hối hận vì 26 tuổi đầu nhưng vẫn chưa làm được gì cho mẹ, chưa báo hiếu cho mẹ được gì, và nếu một ngày cô thực sự phải ra đi không biết mẹ cô sẽ sống thế nào nữa đây..

Từ khi biết mình bị bệnh Khiết Du làm việc ít hơn, cô hay suy nghĩ về những điều xấu nhất sẽ đến với mình. Bà Minh vẫn tiếp tục tìm thầy thuốc mong chữa bệnh cho con gái mình. Bà chuyển sang tìm những thầy thuốc đông y để lấy thuốc về cho con gái uống.

Khiết Du bắt đầu sắp xếp công việc tại ban biên tập và viết đơn xin nghĩ việc, giao lại việc cho người khác. Mọi người đã rất ngạc nhiên khi thấy cô nghĩ việc về nhà, bạn bè và đồng nghiệp cũng hỏi thăm cô đang có công việc tốt sao lại nghĩ. Cô chỉ cười và nói:

- Bây giờ mình cảm thấy muốn nghĩ ngơi một thời gian thôi.

Rồi cô về nhà ở hẳn với mẹ và vẫn tiếp tục công việc yêu thích của mình là viết sách. Cô cảm thấy những ngày tháng của mình không còn dài nữa nên cô muốn làm những điều có ích cho gia đình và mọi người. Cô đến ngân hàng chuyển tài khoản tiền mà lâu nay cô tiết kiệm được sang tên bà Minh. Cô cũng dành thời gian nhiều cho bạn bè hơn, mỗi ngày cô đều cảm thấy sức khỏe mình yếu đi. Một ngày cuối tháng sáu, cô rủ Tuấn người yêu cô và những người bạn thân của mình đi chơi một chuyến ở Đà Lạt, mảnh đất mà cô luôn mơ ước để đến. Mọi người hơi bất ngờ trước ý kiến của Khiết Du nhưng một chuyến đi chơi cùng bạn bè thì không ai từ chối. Bà Minh rất lo lắng khi biết con gái mình sẽ đi chơi vài ngày, nhưng Khiết Du luôn biết cách để khiến mẹ bớt lo lắng và chấp nhận những đề nghị của mình:

- Con đi cùng Tuấn và mấy người bạn thân nữa sẽ rất vui nên sẽ không sao đâu, khi người ta vui tinh thần thoải mái thì đầu óc cũng sẽ thông suốt mà mẹ.

Bà Minh dù lo lắng nhưng nhìn thấy sự lạc quan ở con gái mình và đó là những tâm nguyện của con gái mình bà không thể không để con đi. Trong suốt chuyến đi mỗi lần Khiết Du thấy mệt và đau đầu cô đều lấy thuốc để uống. Nhìn thấy Khiết Du nhợt nhạt có vẻ mệt mỏi Tuấn hỏi cô:

- Em sao thế, mệt à, mà em uống thuốc gì vậy?

- Em bị say xe nên đau đầu, uống thuốc để khỏi đau đầu thôi.

Tuấn không tin lắm vì anh cũng chưa từng thấy loại thuốc nào như vậy, nhưng thấy Khiết Du uống xong tỉnh táo hơn nên anh lại thôi không hỏi nữa. Suốt mấy ngày đi ở Đà Lạt Tuấn luôn cảm thấy lo lắng vì anh nhận thấy cô không được khỏe như mọi ngày. Cô vẫn cười, vẫn trò chuyện với bạn bè rất vui vẻ, nhưng mỗi khi thấy bà Minh gọi hỏi anh về sức khỏe của Khiết Du lại khiến anh thấy không an tâm.

Sau chuyến đi Đà Lạt về, sự thay đổi trên khuôn mặt của Khiết Du đã khiến anh và mọi người bất ngờ hơn hẳn. Thấy bà Minh ra tận của đón con gái mình Tuấn càng thấy lo lắng hơn. Anh giúp cô mang hành lý vào nhà và chuẩn bị ra về, nhưng:

- Khiết Du...

Bà Minh kêu lên khiến anh và mọi người phải quay lại, Khiết Du bất tỉnh nằm giữa nhà, Tuấn đỡ cô vào giường, bà Minh gọi bác sỹ đến. Tuấn có hỏi:

- Sao không đưa Khiết Du đến bệnh viện.

Nhưng bà Minh chỉ lắc đầu:

- Không cần đâu con.

Tuấn đã rất ngạc nhiên, đợi bác sỹ khám xong, bà Minh mới nói:

- Tình trạng như thế này sau này sẽ diễn ra thường xuyên hơn phải không bác sỹ?

Bác sỹ nhìn bà Minh với đôi mắt lộ rõ sự cảm thông:

- Cũng có thể như vậy, và đến một lúc nào đó con gái bà sẽ hôn mê và không tỉnh lại được.

- Thời gian của con gái tôi còn nhiều không ạ? Bà Minh rớm nước mắt.

- Khoảng vài tháng, nếu sức chịu đựng của bệnh nhân lớn. Nhưng gia đình phải là động lực, động viên bệnh nhân thì sẽ được lâu hơn. Phụ thuộc nhiều vào sức khỏe và ý chí của bệnh nhân nữa.

Bác sỹ nói xong cúi đầu chào ra về, tiễn bác sỹ ra cửa về mà Tuấn vẫn còn chưa hết bàng hoàng. Bà Minh đưa kết quả khám bệnh của Khiết Du cho Tuấn và bạn bè của cô xem. Mọi người sửng sốt và rất bất ngờ, ai nấy đều rơi nước mắt. Bà Minh kể lại những điều Khiết Du đã nói lúc biết kết quả:

- Khiết Du nó không muốn mọi người phải lo lắng cho nó, nên đã bảo bác không nói chuyện này với ai.

Mọi người ngồi im lặng, rơm rớm nước mắt và chờ đợi. Khiết Du tỉnh dậy thấy Tuấn và bạn bè chưa về cô rất áy náy.

- Sao mọi người chưa về nghỉ đi, chuyến đi này mình vui lắm, cảm ơn các bạn. Đi về chắc mọi người cũng đã mệt, mọi người về nghỉ đi.

Khiết Du nhìn Tuấn và bạn bè dường như cô hiểu mọi người đang lo lắng cho mình, cô cười và nói:

- Không sao đâu, đừng lo, đi chơi về thế này mình thấy khỏe hơn nhiều rồi.

Tuấn và bạn bè nhìn cô, cô vẫn cười, nụ cười vẫn hồn nhiên, lạc quan trên khuôn mặt đang phờ phạc đi của mình. Không ai biết nên nói gì, an ủi động viên ư, không dường như Khiết Du còn mạnh mẽ hơn cả bạn bè và người thân của cô. Chính cô lại là người động viên họ chứ không phải là điều ngược lại. Khiết Du vẫn sống lạc quan như vậy vì cô biết ngày mai không biết sẽ thế nào, cô hiểu cuộc đời đã cho cô một lần được sống, chỉ cần sống hết mình và cô sẽ không bao giờ ân hận.

Sau ngày hôm ấy, Tuấn và bạn bè đến thăm Khiết Du thường xuyên hơn, dù trên khuôn mặt đang ngày càng xanh xao ấy cô vẫn luôn cười khi có bạn bè ở bên.

Một buổi sáng, cuối ngày đông những tia nắng ấm của mùa xuân cũng đã bắt đầu xuất hiện le lói, Khiết Du ngồi bên bàn làm việc việc cố gắng viết nốt những trang sách cuối cùng để gửi lên ban biên tập. Bỗng chốc cô thấy mắt mình nhòe đi nhìn không rõ nữa, cô khẽ lắc đầu hai tai cô cũng dường như không còn nghe thấy tiếng chim đang hót chào ngày mới nữa. Như thường lệ, Bà Minh đặt chén thuốc trước mặt Khiết Du lúc này cô mới nhận ra sự hiện diện của mẹ mình. Dường như bà Minh cũng nhận ra những thay đổi của con gái, bà im lặng không nói gì. Khi những dòng cuối cùng của trang sách Khiết Du đã viết xong cô ấn gửi cho ban biên tập và cô thấy lòng mình đã thanh thản. Nhìn ra bên ngoài trời mọi thứ không còn như trước, cô hiểu đã đến lúc cô phải ra đi.

Sáng hôm sau, bên cạnh giường của con gái mình bà Minh thấy một cuốn sổ tiết kiệm mang tên của bà. Còn Khiết Du cô vẫn nằm đó, chìm sâu vào giấc ngủ, trên đôi môi cô vẫn nở một nụ cười, hạnh phúc, mãn nguyện với cuộc sống này.

Một tuần sau đó cuốn sách "Trái tim không gục ngã" tác giả Khiết Du được phát hành, rất nhiều những đọc giả đã đọc và cảm nhận nó ai cũng rơi nước mắt: " Tôi không biết khi cuốn sách này đến tay đọc giả liệu tôi còn tồn tại trên cuộc đời này nữa hay không? Tôi chỉ mong cuốn sách này sẽ thắp lên một tia hy vọng dù là nhỏ nhoi nhất cho những người đang phải đối mặt với những cay đắng, nghiệt ngã của số phận. Tôi mong mỗi người sẽ dùng chút hy vọng nhỏ nhoi đó để cố gắng sống tốt, không gục ngã trước số phận, sống vì những người luôn yêu thương mình."

Khiết Du ra đi nhưng trong lòng bà Minh, Tuấn, bạn bè và tất cả những đọc giả sẽ vẫn luôn nhớ đến cô, chính cô đã cố gắng vượt lên tất cả sống hết mình vì những người thân yêu. Sẽ luôn có những người cảm phục Khiết Du vì cô chính là một trái tim không bao giờ gục ngã...(st Ngọc Ánh – truyenngan.com.vn)

Tags:

StoriesofLife

Chỉ 5 phút nữa thôi mà...

by Life21/01/2016 15:19

Câu chuyện đầy cảm động giữa một người cha và con gái của anh sẽ khiến chúng ta hiểu được bài học quan trọng về tình phụ tử.

Trong công viên, người phụ nữ ngồi kế bên một người đàn ông trên băng ghế dài ở bãi đất trống.

"Kia là con trai tôi." Người phụ nữ chỉ vào một cậu bé mặc áo len đỏ đang hết sức tập trung vào trò chơi trượt cầu trượt.

 

"Thật là một cậu bé đáng yêu." Người đàn ông mỉm cười. "Còn cô bé mặc váy trắng đang đạp xe đạp kia là con gái bé bỏng của tôi."

Thế rồi người đàn ông nhìn xuống đồng hồ đeo tay và gọi con gái. "Con đã nói chúng ta sẽ về nhà sớm phải không Melissa?"

Melissa nghe thấy cha gọi bèn nài nỉ. "Cha ơi, năm phút nữa thôi, được không? Cha cho con đạp xe thêm năm phút nữa đi mà?" Nhận được cái gật đầu đầy trìu mến từ cha mình, cô bé Melissa thích thú tiếp tục đạp xe vòng quanh khu vui chơi.

Năm phút đồng hồ nữa trôi qua, người đàn ông lại đứng dậy và gọi con gái. "Chúng ta về thôi nhỉ Melissa ơi?" Melissa cố gắng xin cha mình thêm một lần nữa. "Năm phút nữa cha nhé? Thật đấy cha ơi, chỉ năm phút thôi." Người đàn ông mỉm cười và nói. "Được rồi, Melissa ạ."

 

"Anh có vẻ là một người cha đầy kiên nhẫn nhỉ." Người phụ nữ ngồi bên cạnh lên tiếng đánh giá.

Người đàn ông cười buồn và nói. "Anh trai Tommy của Melissa đã qua đời năm ngoái vì một người lái xe say rượu khi nó đang đạp xe ở gần đây. Tôi chưa từng dành nhiều thời gian để ở bên con trai mình và giờ tôi nghĩ mình nên làm bất cứ thứ gì tôi có thể cho Melissa chứ không phải chỉ là năm phút đồng hồ ngắn ngủi. Con bé nghĩ nó có được năm phút để tiếp tục đạp vòng vòng với cái xe nhưng sự thật tôi mới là người có thêm năm phút để nhìn ngắm con gái mình chơi đùa."

Cuộc sống có rất nhiều thứ đáng để ưu tiên, nhưng hãy luôn nhớ rằng gia đình chính là ưu tiên hàng đầu trên tất cả những thứ khác. Hãy dành thời gian của mình với những người thân yêu. (st tri thuc tre - kienh14.vn)

Tags:

StoriesofLife

Hãy cho nhau một cơ hội để giải bày

by Life25/09/2015 13:30

Rất nhiều sự việc trong cuộc sống mà tận mắt thấy, nghe thấy tận tai, nhưng nó chưa chắc đã tương tự với những gì ta nghĩ và ứng xử với người.

***

Một người đàn ông ra ngoài săn bắn, để con chó ở nhà trông chừng đứa bé. Khi ông trở về, nhìn thấy khắp sàn nhà toàn là máu, nhưng lại không thấy đứa bé đâu cả. Còn con chó thì vừa liếm máu tươi ở khóe miệng, vừa vẫy vẫy cái đuôi vui vẻ nhìn ông.

Người đàn ông nổi giận, liền rút súng bắn vào đầu con chó. Sau tiếng nổ của súng. Con chó chỉ kịp rú thảm lên một tiếng, làm cho đứa trẻ đang ngủ say trên mình nó tỉnh dậy và bật khóc thét lên vì sợ. Cúi xuống bế đứa bé lên ông ta mới kịp phát hiện ra một con chó sói bị thương nặng đang nằm bên cạnh góc tường... Khẩu súng rơi khỏi tay và toàn thân ông ta như bị nhũn ra rồi từ từ khựu xuống.

Rất nhiều sự việc trong cuộc sống mà tận mắt thấy, nghe thấy tận tai, nhưng nó chưa chắc đã tương tự với những gì ta nghĩ và ứng xử với người.

Trong giao tiếp, nên cho người ta có cơ hội để trình bày, và hãy nhẫn nại lắng nghe những lời giải thích của người ta. Có như vậy, cuộc đời chúng ta sẽ tránh được rất nhiều điều khiến ta phải hối tiếc về sau này.

Không cho và nghe người khác giải thích đó không phải là thể hiện sự mạnh mẽ, hoặc cá tính gì mà nó chính là sự gia trưởng độc đoán và bất công, không có trách nhiệm với chính mình và những người khác. Mình không hỏi, bạn không nói, sẽ tạo ra khoảng cách. Mình hỏi rồi, bạn không trả lời, cuối cùng cũng rời xa. Mình hỏi, bạn trả lời, sẽ là tôn trọng. Mình muốn hỏi, bạn muốn nói, cả hai sẽ thấu hiểu nhau. Mình chưa hỏi, bạn đã nói, đó chính là tín nhiệm. Cho gì, nhận nấy: ta tôn trọng người và người cũng sẽ tôn trọng ta.(st truyenngan.com.vn)

Tags:

StoriesofLife

Bí quyết hạnh phúc đong đầy của vợ chồng hoàng tử William

by Life19/08/2015 17:48

Gặp nhau như định mệnh và có một đám cưới cổ tích với 2 con như thiên thần, hoàng tử William và công nương Kate đã làm nên câu chuyện tình yêu, gia đình tuyệt đẹp. Bí quyết hôn nhân của họ chính là sự quan tâm, chia sẻ và thấu hiểu dành cho nhau..

Chuyện tình tuyệt đẹp

Hoàng tử William, Công tước xứ Cambridge là con trai đầu lòng của thái tử Charles và Công nương Diana, là cháu thứ ba của Nữ hoàng Elizabeth II.

Hoàng tử là người thừa kế ngai vàng thứ 2, sau cha mình trong dòng dõi hoàng gia sẽ nắm quyền cai trị 16 nước trong Khối thịnh vượng chung Anh.

Hoàng tử William được học tại trường Ludgrove School, Eton College, và trường đại học St Andrews, sau đó được bổ nhiệm làm sĩ quan của Sandhurst trong trung đoàn Blues and Royals của Đội Kỵ binh. Rồi anh chuyển đến Không quân Hoàng gia Anh (RAF) và tiếp tục trở thành một phi công chính thức trong Lực lượng Tìm kiếm và Cứu hộ của RAF.

Công nương Catherine "Kate" Middleton là con lớn nhất trong 3 người con của Michael và Carole Middleton. Cô được học tại trường St Andrew ở Pangbourne, Marlborough College, và trường đại học St Andrews. Sau khi tốt nghiệp, cô làm việc cho một hãng bán lẻ và sau đó cô mua bán phụ kiện, nhiếp ảnh gia các catalogue cho công ty của cha mẹ mình.

Hoàng tử William và công nương Kate gặp nhau khi cả hai còn là sinh viên của trường đại học St Andrews, họ cũng sống chung tại ký túc xá St Salvator's Hall trong năm đầu tiên của đại học, sau đó cùng ở chung căn hộ ký túc xá trong thị trấn 2 năm.

Sau khi tốt nghiệp, hoàng tử William gia nhập Lực lượng không Không quân Hoàng gia còn công nương Kate làm việc ở Luân Đôn. Cả hai thường ra ngoài chơi trượt tuyết ở Klosters, Thụy Sĩ. Sau lần chia tay vào năm 2007, họ quay lại với nhau, và lại trên dốc trượt tuyết năm 2008.

Hoàng tử William cầu hôn người bạn gái 8 năm của mình bằng chiếc nhẫn sapphire của mẹ - công nương Diana trong một chuyến đi tới Kenya. Cặp đôi chính thức tuyên bố lễ đính hôn ở Cung điện St. James và tổ chức lễ cưới vào ngày 29/4/2011 tại tu viện Westminster. Họ đã có với nhau hai người con là 

 

Bí quyết giữ lửa hôn nhân

Hoàng tử William là người xếp thứ 2 trong danh sách thứ tự kế vị cho ngai vàng của 16 quốc gia độc lập Khối Thịnh vượng chung, sau cha mình. Thế nhưng, Nữ hoàng Elizabeth từng bày tỏ ý định chọn anh vào vị trí quyền lực nhất Hoàng gia - trở thành vua nước Anh.

Tờ Global Magazine từng tiết lộ, hoàng tử William chia sẻ rằng anh không thoải mái trước áp lực một cuộc sống khuôn phép của hoàng gia Anh. Hơn hết, vị hoàng tử này muốn toàn tâm lo cho vợ và dành nhiều thời gian bên các con chứ không muốn bị chi phối bởi chuyện kế vị. “Bây giờ, điều duy nhất tôi mong muốn là bé có thể ngủ ngon, ngủ thẳng giấc và không cần phải thay tã quá nhiều” (hoàng tử Anh nói về công chúa nhỏ - con gái thứ 2 của mình).

Từ khi Công nương Kate mang thai lần đầu tiên, hoàng tử William đã luôn ở bên quan tâm và chăm sóc cho vợ bị ốm nghén. Mỗi lần vợ khám thai, hoàng tử có mặt để dõi theo sự phát triển của con mình. Và đến khi công nương Anh mang thai lần hai, Hoàng tử William đã dành phần lớn thời gian chăm sóc vợ, cùng vợ mình vượt qua giai đoạn khó khăn này.

Khi hoàng tử bé George chào đời, hoàng tử William có hai tuần nghỉ phép để chăm con. Tự tay chăm từng giấc ngủ cho con, hoàng tử thú nhận việc này khá mệt mỏi, nhưng vô cùng thiêng liêng, bồi đắp tình cảm giữa con cái và cha mẹ.

Hoàng tử William chia sẻ rằng: “Tôi rất hạnh phúc được khoe đứa con đầu lòng với cả thế giới. Vợ chồng tôi như bay trên mây vì con mình đáng yêu dường nào. Niềm vui ấy càng nhân lên bội phần khi mọi người cũng muốn nhìn thấy George”.

Cứ nhìn cách hoàng tử này chăm con và chia sẻ với vợ mình những gánh nặng trong chuyện gia đình, con cái mà bất cứ người phụ nữ nào cũng phải trải qua, người ta có thể nhận ra bí quyết hôn nhân bền vững và tuyệt đẹp của cặp đôi này.(st giadinh.net)

Tags:

StoriesofLife

Hãy nói khi mẹ còn đây

by Life30/07/2015 11:29

Nuôi con như cái nợ đồng lần, con lớn rồi vươn khỏi vòng tay mẹ, mà đôi khi quên khuấy rằng mình cần đắp bồi phụng dưỡng. Chưa bao giờ mẹ cha trách con bạc bẽo, nhưng tôi lại thấy chẳng cam lòng.

“Năm tôi lên 6 tuổi, mẹ tự may chiếc áo mới, nấu cơm nếp nương cho tôi ăn no, trước giờ tựu trường đầu đời. Khi ấy mẹ là phụ nữ tuổi 35, nhan sắc đằm thắm, da trắng môi hồng. Năm tôi 18 tuổi, mẹ nấu xôi gấc và thịt gà trống tơ vào lúc 4h sáng để tôi ăn lấy may mắn, trước khi bước vào phòng thi tốt nghiệp cấp ba. Năm tôi 28 tuổi, mẹ tôi vẫn đều đặn mỗi mùa xuân, gói một sàng bánh đủ loại để tôi về ăn. Và năm nay, tôi 34 tuổi, mẹ vẫn hì hục gói ghém từng món ăn mà tôi thích vào trong những chiếc túi nilon, để tôi xách tay vào Sài Gòn, để tủ lạnh ăn dần…

Suốt chừng ấy năm, tôi chưa bao giờ hỏi mẹ thích ăn gì…

Nếu con yêu mẹ, hãy yêu khi mẹ còn đây!

Nếu con yêu mẹ, hãy yêu khi mẹ còn đây!

Với một người mẹ, thời gian là năm tháng của con cái. Mẹ tôi thuộc diện chẳng nghĩ suy gì, chỉ nghĩ về con. Mẹ nhìn tôi lớn lên, trưởng thành, đi xa rồi trở về. Ngày và tháng.

Với một đứa con, thật nghiệt ngã, thời gian được tính bằng những nếp nhăn trên khuôn mặt mẹ, là mái tóc đã bạc dần, là sự nhọc mỏi của đôi chân tháng ngày ròng rã…

Chúng ta nào có thể oán than thời gian…

Nuôi con như cái nợ đồng lần, con lớn rồi vươn khỏi vòng tay mẹ, mà đôi khi quên khuấy rằng mình cần đắp bồi phụng dưỡng. Chưa bao giờ mẹ cha trách con bạc bẽo, nhưng tôi lại thấy chẳng cam lòng.

Mùa này, ở quê mưa phùn, những con đường rêu trơn trượt. Tôi về, nhìn dáng mẹ đứng bên bờ rậu, hái những ngọn cải làn xanh, để nấu cho tôi ăn. Mẹ lên rừng tìm những cọng măng trúc mọc sớm, về xào cho đứa con xa thèm món cũ. Tôi thấy mình ích kỷ. Tôi hỏi, mẹ à, mẹ có thích món gì đặc biệt không? Mẹ cười, không nói. Mẹ quen cả đời thanh đạm, ít biết mỹ vị cao lương. Nhưng tôi đã ăn đủ trăm món trên rừng dưới biển, tôi muốn mời mẹ món ăn ngon, để mẹ vui, mẹ khoẻ, để tôi còn mỗi tháng mỗi năm trở về, vẫn thấy mẹ cười hiền hòa, như con nắng chiều hè, như con gió mùa thu…

Tôi chợt nhớ có lần, Quốc, cậu bạn tôi, có bữa tối cuối tuần gọi qua nhà, nấu cho tôi ăn món lạ. Quốc là một chuyên gia ẩm thực, từng được mọi người mệnh danh như một ông vua bếp. Quốc bảo, thử ăn tổ yến thiên nhiên đi, hoàn toàn thật và sạch, sẽ giúp sống thọ, dẻo dai và trẻ lâu. Quốc nấu chè tổ yến hạt sen, ăn buổi tối, vị thanh nhẹ nhưng ăn chén chè như vừa ăn một giấc mơ…

Chợt nghĩ, tại sao món quà tôi tặng mẹ không phải là chén chè tổ yến hạt sen, do chính tay tôi nấu?

Tôi nghe lời Quốc, chọn tổ yến thiên nhiên của Yến Việt. Quốc bảo, tổ yến tự nhiên cũng giống như cuộn tơ của con tằm, vất vả và gian nan chim yến mới dệt được thành. Người ta có thể làm giả nó, với hình dáng và mùi vị gần giống, nhưng sự thơm thảo và dinh dưỡng thì chẳng thể sánh bằng. Quốc cũng mua tổ yến tặng mẹ, như dành trọn cả sự nâng niu…

Tôi tập nấu chè tổ yến hạt sen theo công thức của Quốc. Lâu ngày làm bếp, lọng cọng quên mất cả việc bật lửa bếp gas. Mẹ, như thói quen, giúp tôi từng chút từng chút, như thể ngày nhỏ mẹ nắn nót cho tôi từng nét chữ đầu lòng. Mẹ không biết tôi nấu món gì và để làm gì. Mẹ chỉ biết vì đó là con trai mình và mẹ luôn ở bên.

Chè chín thơm như một mùa lúa nếp. Mẹ à, con không giỏi nấu, nhưng mẹ hãy ăn nhé – tôi nói. Mẹ giật mình, ngồi bần thần trong gian bếp nhỏ. Như thể mẹ quên mất rằng mình cũng là người có quyền nhận sự chăm sóc, nâng niu. Tay mẹ cầm chén chè tổ yến. Nước mắt mẹ lặng lẽ chảy. Rưng rưng…

Cuộc sống đô thị luôn là chuỗi ngày dài vội vàng rượt đuổi. Có đôi khi, tôi quá mệt, nhưng nhìn ánh mắt mẹ, nụ cười mẹ, tôi thấy lòng mình dịu lại. Chén chè tổ yến tôi dành cho mẹ, như lời cảm ơn thời gian, đã giữ mẹ ở lại bên tôi. Để tôi nhận ra, mình vẫn còn được yêu thương mỗi ngày…(st gocyeuthuong.info)

Tags:

StoriesofLife

DISCLAIMER

I am currently serving as an Investment Manager at Vietcap Securities JSC, leveraging 16 years of experience in investment analysis. My journey began as a junior analyst at a fund in 2007, allowing me to cultivate a profound understanding of Vietnam's macroeconomics, conduct meticulous equity research, and actively pursue lucrative investment opportunities. Furthermore, I hold the position of Head of Derivatives, equipped with extensive knowledge and expertise in derivatives, ETFs, and CWs.

 

To document my insights and share personal perspectives, I maintain a private blog where I store valuable information. However, it is essential to acknowledge that the content provided on my blog is solely based on my own opinions and does not carry a guarantee of certainty. Consequently, I cannot assume responsibility for any trading or investing activities carried out based on the information shared. Nonetheless, I wholeheartedly welcome any questions or inquiries you may have. You can contact me via email at thuong.huynhngoc@gmail.com.

 

Thank you for your understanding, and I eagerly anticipate engaging with you on topics concerning investments and finance.

Designed by: Nguyễn Chí Hiếu