Đâu là hạnh phúc bạn đang có

by Life13/10/2013 09:33

"Chúng ta chỉ cảm thấy giá trị thật sự của hạnh phúc cho đến khi chúng ta đã đánh mất hoặc sắp sửa mất nó"

Vị vua nọ đang đi công du trên một chiếc tàu thì gặp cơn bão lớn. Gió to, sóng dữ gầm thét như muốn quật đổ những cột buồm và nuốt chửng con tàu. Một người trong đoàn tùy tùng nhà vua trước đây chưa từng ra biển nên vô cùng hoảng sợ. Anh ta khóc thét lên trong nỗi sợ hãi và mỗi lúc một to hơn. Không ai trên tàu có thể trấn an anh ta được.

Trong cơn giận dữ nhà vua thét lên:

- Có ai ở đây có thể làm cho tên hèn nhát kia câm miệng lại được không?

Ngài hỏi đến lần thứ ba, vẫn không một ai trong đám cận thần lên tiếng. Cuối cùng có một người bước ra, ông ta là một hành khách trên tàu.

- Tôi nghĩ là tôi có thể khiến cho anh ta im lặng nếu tôi được tòan quyền làm điều đó.

Một thoáng do dự, nhưng vì nóng lòng muốn biết cách của người hành khách đó nên nhà vua ra lệnh:

- Làm ngay đi! Ta cho phép nhà ngươi.

Người khách liền ra lệnh những người lính ném anh ta xuống biển. Rơi xuống biển lạnh giá đầy sóng lớn, anh ta gào lên khiếp sợ và vùng vẫy trong hoảng loạn, cố tìm mọi cách ngoi lên mặt nước. Ít giây sau, người khách cho thả phao kéo anh ta lên. Khi bám được thành tàu, dù mệt rũ rượi và nét mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng, nhưng anh ta đã hoàn toàn im lặng.

Quá ngạc nhiên và ấn tượng về những gì vừa diễn ra, nhà vua bèn hỏi người khách lạ tai sao anh ta có thể biết trước được như vậy. Người khách đáp:

- Chúng ta không bao giờ nhận ra những điều bình dị mà quý giá đang có trong mọi tình huống, cho đến khi chúng ta rơi vào một tình trạng thực sự tồi tệ hơn.(truyenngan.com.vn)

Tags:

StoriesofLife

Nước mắt rơi chung

by Life13/10/2013 09:26

Bạn rơm rớm nói, ông tặng cái chết của mình cho người dân như một cơn mưa phúc lành. Họ, cũng như bọn tôi, ẩn nỗi tiếc thương ông già rực rỡ đó, thấy tâm hồn mình bỗng dưng liền sẹo, bâng khuâng vì ý nghĩ mình cũng còn khả năng khóc cho một người dưng.

Bạn nói có thể chị đàn bà đứng nức nở trên phố Hoàng Diệu ấy vừa đóng quầy may sẵn ở chợ Đồng Xuân, bạn đã bị chị mắng một lần vì "nói giọng miền Nam mà còn mặc cả". Có thể người đàn ông mếu máo đặt mấy bông cúc vàng ở hàng rào ngôi nhà số 30 kia vừa chạy xong cuốc xe ôm, bạn đã từng bị anh chở đi đường vòng để lấy tiền cho ngọt. Nhưng những va quệt đã từng gặp phải trên đất Hà Nội đã trôi hết, xí xóa hết trong bạn vì những người đã đến khóc trước nhà vị tướng vừa qua đời, trong bản tin tối.

Ti vi trong quán ăn tiếng được tiếng mất, nhưng bọn tôi chừng như nghe được tiếng nước mắt chảy. Không chỉ từ những gương mặt lướt qua trên màn hình, mà còn từ những người không xuất hiện trên ti vi như bạn, hay từ trong lòng những người giả bộ mình cứng cỏi, như tôi. Tự nhận là già rồi, nghi ngờ cả nước mắt, nhưng bạn nói lần này bỗng tin những người kia cảm động thật lòng. Mà ông tướng đó cũng không phải ruột thịt, hay họ hàng xa, hay láng giềng ở cạnh nhà. Ông giỏi thì khỏi nói, cái đó cả thế giới chịu rồi, "nhưng tụi mình đâu phải thương chỉ mỗi chuyện đó", bạn quệt cùi tay chùi nước mắt, nói, "nghĩ tới ông như là nghĩ tới ông nội mình, không hề có cảm giác xa xôi vĩ đại". Bàn bên mấy anh đòi nợ mướn cũng thôi chửi thề một con nợ khó nhằn, một anh buột miệng "nhìn ổng hiền như con cọp ăn chay". Màn hình đông chừng mười lăm giây nụ cười hồn hậu của ông tướng. Tự biết trong lòng người dân, hình ảnh ấy còn đọng lại rất lâu.

Bạn tôi tin hồi tại thế ông sống như mình có, không cố ý sống sao cho dân phải khóc khi lìa cõi tục. Tự nhiên từ khí chất. Thấy ông tưới phong lan, cũng lui cui như ông già kế bên nhà. Thấy nụ cười, biết rằng những oan khuất nhục vinh đã bị ông phẩy tay bỏ lại. Chỉ dân là ông không quên, khi thỉnh thoảng gửi báo những bài viết tâm huyết đóng góp cho chính sách dân sinh.

Mấy hôm trước cà phê sáng với nhau bạn còn kêu xã hội nhìn đâu cũng rẽ chia xáo xác. Sẵn sàng cãi nhau vì một cuốn sách, ông xài điện thoại Mỹ tôi dùng điện thoại Hàn, vì em mê nhạc sến anh thích sang. Cảm giác loạn lạc từ chính trường cho tới từng mái ấm, từng cái tổ của mỗi người. Đi bên bờ vực ai không chịu được nấy rơi, tưởng không có gì ngăn lại được dòng người chèn lấn. Bỗng tất thảy họ dừng lại chỉ vì một hơi thở vừa dứt vô phương

nối lại. Bạn rơm rớm nói, ông tặng cái chết của mình cho người dân như một cơn mưa phúc lành. Họ, cũng như bọn tôi, ẩn nỗi tiếc thương ông già rực rỡ đó, thấy tâm hồn mình bỗng dưng liền sẹo, bâng khuâng vì ý nghĩ mình cũng còn khả năng khóc cho một người dưng.

Cách khóc mỗi người mỗi khác, có người tận nhà ông già cúi đầu đặt bó hoa, người ở xa ngồi trước ti vi lén kéo chéo áo lau đuôi mắt, người nuốt trộng vào lòng, người lại thở hắt ngậm ngùi "rồi ai cũng về, người ở đến gần một trăm lẻ ba năm chớ đâu ít ỏi gì, mà sao ai cũng tiếc. lại có người ở mới sáu mươi mà dân ngán ngẩm thôi rồi". Chỗ này chỗ kia, tiếng khóc chưa bao giờ tạnh của những người trót sinh ra trên đời này, nhưng không mấy khi cả triệu người cùng chung một niềm mất mát.

Bạn nói có bốn trong mười phần nước mắt đã chảy ra, chúng ta khóc cho việc sau này chẳng còn ai đủ lớn để dân còn có thể thương chung, khóc cùng. Cúi đầu trước ông, cũng đồng nghĩa bày tỏ thái độ với những ông quan còn đang sống.(truyenngan.com.vn)

Tags:

StoriesofLife

Wonderful Dream

by finandlife07/10/2013 09:59

07/10/2013

Tối hôm qua, tôi đã mơ một giấc mơ rất rất đẹp!

Trong giấc mơ, tôi thấy gia đình của tôi xây dựng một quán café tuyệt đẹp ngay bờ biển. Quán café được xây dựng dựa vào thế đất, ở trên cao là những bàn ghế đặt xinh xắn nhìn ra biển và khu vườn bên tay phải. Thế đất ở trên cao nên khi nhìn ngắm khu vườn, mọi người sẽ thấy những ngọn cây ở ngang tầm mắt. Khu vườn với vô vàn loài cây đặc sắc và đẹp đến lạ thường, tôi nhớ rất rõ 1 loài cây ấn tượng mà có lẽ chỉ trong mơ mới thấy loài cây này. Cây rất cao, dáng thanh, lá và trái được nhuộm đỏ bởi một màu bọc đô tuyệt dịu. Trái cây là những quả đào lộn hột, ở phần trên cuốn màu trắng tinh khôi và phần dưới là màu bọc đô tuyệt vời.

Tôi mơ thấy, bạn bè tôi cùng sử dụng ống nhóm để ngắm cảnh, qua ống nhòm họ có thể nhìn ngắm những tán lá, vóc dáng của những loại cây cực đẹp, họ chiêm ngưỡng nó, ngưỡng mộ nó.

Thế đất từ cao xuống thấp, nên những dòng suối chảy từ trên xuống dưới tạo ra những thác nước nhỏ, sương nước mơ màng và thần tiên.

Quán café còn rất đẹp vì không như thông thường, bờ biển ngăn cách với quán là một bãi cát trắng. Trong giấc mơ, quán café dường như không có sự ngăn cách nào với biển, biển như một bể bơi khổng lồ với bờ biển từ cạn đến sâu được xây dựng bởi một nền đá cẩm thạch hoàn hảo.

Thật sự là tuyệt vời….

Chưa hết, view trên cao dành cho những khách thích ngắm nhìn sự kỳ vĩ của tự nhiên, còn view dưới đất lại là một sự kết hợp mang đến cho người thưởng thức cảm giác gần gũi và thú vị bội phần. Những khối đá rất lớn xếp cạnh nhau như những hàng ghế lớn nhìn qua khu vườn, bên cạnh là biển trải dài. Đi vào một khu khác là những căn chòi lá dùng để tổ chức những bữa tiệc nhỏ cho các bạn trẻ như tiệc sinh nhật.

Trong giấc mơ, tôi thấy má tôi đang đốt đống lá cây để làm sạch môi trường, lửa mang theo khói và trong hương khói cay cay sống mũi, tôi đã nhớ về những ngày thơ trẻ đến cồn cào.

Cả gia đình tôi cùng lo cho việc kinh doanh của quán, với quy mô rất rất lớn, mọi người cùng làm việc, cùng tận hưởng khung cảnh đẹp và cùng vui vẻ…

Tỉnh giấc, tôi ước ao một cuộc sống như trong giấc mơ tôi vừa trải qua. Giấc mơ hướng đến chân thiện mỹ. Sự thịnh vượng của gia đình cho thấy sự đảm bảo về kinh tế, sự đẹp đẽ của bức tranh mà chỉ có trong mơ mới thấy cho thấy cái đẹp và sự hưởng thụ, an nhàng của gia đình. Và không khí làm việc vui tươi của cả nhà cho thấy sự gắng bó hạnh phúc. Một mùi khói bốc vào mũi gợi nhớ tất cả về tuổi thơ và hoài niệm… Cuộc đời chỉ có thế, tôi cũng chỉ ước rằng cuộc sống của mình là thế. Giấc mơ là một nhắc nhớ đáng quý và thú vị cho tôi. Tôi hứa sẽ cố gắng thật nhiều để biến giấc mơ đó thành hiện thật trong đời này.

Cảm ơn giấc mơ tuyệt dịu!

 

Nguồn: finandlife

Tags:

StoriesofLife

Chùm chuyện ngắn về bài học cuộc sống

by Life01/10/2013 15:35

MXAT- Câu chuyện thứ nhất: Học hỏi từ sự sai lầm

Thomas Edison đã từng phải thử tới hai ngàn loại vật liệu khác nhau trong việc tìm kiếm và phát minh ra dây tóc bóng đèn. Khi đó, các trợ lý của ông đã phàn nàn: “Tất cả những gì chúng tôi làm là vô ích, chúng tôi chẳng học được điều gì cả”.

Edison mỉm cười và trả lời rất tự tin: “Ồ, chúng ta đã đi một chặng đường dài và đã học được rất nhiều đấy chứ. Ít nhất chúng ta đã học được rằng có hai ngàn loại vật liệu không thể sử dụng để làm dây tóc cho bóng đèn”

Câu chuyện thứ hai: Kinh nghiệm sống

Có một cậu bé bất ngờ đi đến gần một cụ già và hỏi: “Thưa ông, cháu nghĩ chắc hẳn ông là một người có rất nhiều kinh nghiệm sống. Và cháu muốn ông nói cho cháu biết những điều đó là gì ạ?”

Cụ già nhìn cậu bé một cách trìu mến và trả lời: “Trong suốt cuộc đời mình, ta đã trải qua rất nhiều sóng gió, đồng thời cũng cảm nhận được vô vàn thú vị. Bí mật ta có thể chia sẻ với cháu được ta đúc kết lại trong bốn điều:

Trước tiên, hãy suy nghĩ về giá trị cuộc sống của cháu trên cuộc đời này.

Thứ hai, luôn tin vào bản thân mình, tin vào định hướng con đường mà cháu đã xác định.

Thứ ba là ước mơ và hy vọng. Hãy mơ về những gì cháu có thể thực hiện trong khả năng của mình, dựa trên niềm tin vào chính bản thân.

Và điều cuối cùng là hành động. Cháu chỉ có thể biến những ước mơ của mình thành hiện thực khi cháu quyết tâm hiện thực hóa nó. Không bao giờ bỏ cuộc”.

Với tất cả những điều đó, cụ già đã nói lại với cậu bé rằng: “Hãy suy nghĩ, tin tưởng, ước mơ và hành động”.

Câu chuyện thứ ba: Có bao nhiêu con quạ ở Vương quốc Anh

Một ngày nọ, hoàng đế Akbar và Birbal đi dạo trong vườn hoàng cung. Đó là buổi sáng mùa hè đẹp trời và có rất nhiều con quạ đang bay, đang đậu trên những cành cây. Trong lúc mải mê ngắm những chú quạ, chợt Akbar nghĩ ra một điều thú vị, ông tự hỏi liệu không biết có bao nhiêu con quạ trong vương quốc của mình.

Sẵn có Birbal đi cùng, ông quay sang và hỏi thắc mắc ấy. Sau một lát suy nghĩ, Birbal trả lời “Có 95.463 con quạ ở Anh”

Ngạc nhiên trước phản ứng nhanh chóng của Birbal, hoàng đế Akbar quay sang hỏi một lần nữa: “Nếu có nhiều hơn số quạ đó thì sao?”

Không do dự, Birbal trả lời: “Nếu có nhiều hơn số quạ ấy thì tức là đã có một số quạ bay từ những vương quốc láng giềng sang”

“Vậy nếu có ít hơn số quạ ấy?” - Akbar lại hỏi

“Nếu có ít hơn số quạ ấy thì có nghĩa là một số con quạ ở vương quốc chúng ta đã bay sang vương quốc khác”

Birbal thật thông minh và nhanh trí phải không? Vậy nên, trong cuộc sống, đôi khi bạn đừng nên quá phức tạp mọi vấn đề. Nó sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu bạn có cách suy nghĩ và lý giải đơn giản.

Câu chuyện thứ tư: Con lạc đà và mẹ

Trong vườn thú có hai mẹ con chú lạc đà nằm cạnh nhau. Đột nhiên, chú lạc đà hỏi mẹ: “Mẹ, con có thể hỏi mẹ một số câu hỏi được không?”

Lạc đà mẹ nói: “Tất nhiên rồi, có điều gì khiến con phiền muộn sao?”

“Tại sao lạc đà lại có bướu hả mẹ” - chú lạc đà con hỏi.

Lạc đà mẹ trả lời: “Vì chúng ta là động vật sa mạc và chúng ta cần phải có bướu để dự trữ nước”

“Tại sao chân của chúng ta lại dài và bàn chân thì tròn”

“Điều đó giúp chúng ta đi bộ trong sa mạc trong thời gian dài mà không gặp phải khó khăn trở ngại gì. Chúng ta sẽ di chuyển tốt hơn bất cứ ai”

“Vậy tại sao lông mi của chúng ta lại dày và dài? Đôi khi nó khiến con khó chịu vì che khuất tầm nhìn”

Lạc đà mẹ tự hào: “Lông mi của chúng ta dày và dài để giúp bảo vệ đôi mắt khỏi cát bụi sa mạc”

Lạc đà con suy nghĩ một lát và nói: “Con đã hiểu rồi, vậy là cái bướu giúp chúng ta dự trữ nước, chân giúp chúng ta đi bộ, lông mi giúp bảo vệ mắt. Vậy thì những thứ đó để làm gì khi chúng ta đang ở trong vườn thú thế này?”

Bài học rút ra từ đây là: Kỹ năng, kinh nghiệm, kiến thức và khả năng chỉ là hữu ích, phát huy hết tác dụng khi chúng ta ở đúng vị trí.

Câu chuyện thứ năm: Bí mật của sự thành công

Socrates là một triết gia nổi tiếng người Hy Lạp cổ đại. Ông sinh năm 469TCN ở Athens. Một ngày nọ có thanh niên trẻ hỏi ông rằng bí mật của sự thành công là gì. Ông đã hẹn gặp anh ta vào buổi sáng hôm sau ở ngoài bờ sông, khi đó ông sẽ trả lời.

Buổi sáng hôm sau, Socrates bảo người thanh niên nọ cùng đi xuống dòng nước. Khi nước đã lên đến cổ, ông bất ngờ dìm anh ta xuống. Người thanh niên hốt hoảng tìm mọi cách vùng vẫy để ngoi lên, nhưng rõ ràng sức mạnh của Socrates quá lớn, anh ta không thể làm gì được cho tới khi cảm thấy gần như ngạt thở.

Nhưng bằng hết sự cố gắng cuối cùng, sau một thời gian vật lộn khó khăn thì anh ta đã có thể ngoi lên khỏi mặt nước. Anh ta thở hổn hển và hít thật sâu.

Khi đó, Socrates hỏi: “Cậu đã muốn điều gì nhất khi bị dìm dưới nước?”

“Lúc đó tôi không nghĩ tới bất cứ điều gì ngoài việc tìm mọi cách để thoát ra và hít thở không khí” - người thanh niên trả lời.

“Đó chính là bí mật để thành công. Lúc mà cậu ao ước mình có thể được thở bằng không khí cũng như cậu khao khát có được thành công vậy. Cậu sẽ nỗ lực tìm mọi cách để đạt được nó”.

Một khát vọng cháy bỏng là điểm khởi đầu cho mọi thành tựu. Nếu không có ước mơ, bạn sẽ chẳng bao giờ có được thành công. Cũng giống như một ngọn lửa nhỏ không thể tỏa ra nhiều nhiệt, một mong muốn yếu ớt không thể tạo nên những kết quả tuyệt vời.(mxat.vn (Ngọc An (biên dịch)
Nguồn: academictip)

Tags:

StoriesofLife

Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ - sống chậm

by Life25/09/2013 14:29

Ngày đầu tiên của năm học, vị giáo sư môn hóa lớp của lớp tôi tự giới thiệu mình với sinh viên trong lớp. Rồi dành thì giờ cho chúng tôi làm quen với nhau. Đương lúc tôi đứng dậy nhìn xung quanh thì nhận thấy một bàn tay dịu dàng đặt lên vai mình. Tôi xoay người lại và nhận ra đó là bà cụ có vóc dáng nhỏ bé, làn da nhăn nheo, tươi cười nhìn tôi với nụ cười làm sáng cả gương mặt bà.

Bà nói:

- Xin chào, anh bạn tuấn tú. Tôi tên là Rose. Tôi 87 tuổi. Tôi có thể ôm anh bạn được chứ?

Tôi cười và vui vẻ trả lời:

- Dĩ nhiên là được, thưa bà! – và bà đã ôm tôi thật chặt.

- Tại sao bà lại vào đại học ở độ tuổi hồn nhiên và trẻ trung như thế này? – Tôi hỏi đùa.

Bà mỉm cười:

- Tôi đến đây để tìm một người đàn ông nổi tiếng, có tâm hồn để yêu và sẽ bên nhau, có một vài đứa con, và sau đó về hưu rồi đi du lịch vòng quanh thế giới.

- Bà nói nghiêm túc chứ? – tôi hỏi. Tôi tò mò muốn biết điều gì đã thúc đẩy bà muốn thử thách như thế ở độ tuổi như bà.

- Tôi luôn mơ ước được vào một trường đại học và bây giờ tôi đang thực hiện giấc mơ đó! – bà nói với tôi.

Sau khi giờ học kết thúc chúng tôi đi đến tòa nhà hội sinh viên cùng uống với nhau một ly sữa sô cô la. Chúng tôi trở thành bạn của nhau ngay. Hằng ngày trong suốt 3 tháng tiếp theo chúng tôi luôn cùng nhau rời khỏi lớp và trao đổi với nhau không dứt. Tôi luôn bị cuốn hút bởi “cỗ máy thời gian” này khi nghe bà chia sẻ sự từng trải và kinh nghiệm cuộc đời của bà với tôi.

Qua năm học, Rose trở thành một nhân vật biểu tượng trong trường đại học và dễ dàng kết bạn với tất cả mọi người. Bà thích ăn mặc lịch sự, có tính cách và hạnh phúc với sự chú ý mà các sinh viên khác tập trung vào mình. Bà luôn sống trong niềm say sưa đó.

dung bao gio tu bo uoc mo muc dich cua minh du con duong co nhieu chong gai hay mu mit

Vào cuối khóa học chúng tôi mời Rose đến nói chuyện trong một buổi tiệc chiêu đãi và tôi sẽ không bao giờ quên được những gì bà đã truyền cho chúng tôi. Bà được giới thiệu và bước lên bục giảng đường. Khi bắt đầu phát biểu, bà đánh rơi mảnh giấy ghi chú xuống sàn. Hơi ngại ngùng và thoáng bối rối bà nghiêng người xuống micro và nói:

- Xin lỗi quý vị, tôi hơi hồi hộp. Tôi đã bỏ bia và chuyển sang rượu Lent và thứ rượu này đang giết chết tôi mất! Tôi không bao giờ sắp xếp những gì mình sẽ nói, hãy để cho tôi nói với các bạn một cách giản dị những gì tôi thực sự hiểu.

Khi chúng tôi cười, bà lấy giọng và bắt đầu:

- Chúng ta ngừng vui chơi bởi vì chúng ta đã già, nhưng thật ra chúng ta già bởi vì chúng ta không vui chơi nữa. Chỉ có năm bí quyết để giữ mình trẻ mãi, hạnh phúc và đạt được thành công.

Thứ nhất, các bạn hãy vui cười lên và tìm kiếm sự hài hước trong cuộc sống hằng ngày.

Thứ hai, các bạn hãy xem mỗi ngày là một ngày mới với những điều mới mẻ. Ai sống bằng quá khứ, định kiến của ngày hôm qua sẽ không có cơ hội tin và hiểu con người. Các bạn hãy trải lòng với những người có thể chia sẻ được. Hãy kiên trì, tin vào tâm hồn con người và đừng nhìn vào một lỗi lầm nào đó để phá bỏ tất cả những gì tốt đẹp sẽ đến trong tương lai. Các bạn đừng ngại mạo hiểm để thay đổi cuộc sống.

Thứ ba, các bạn phải có một mơ ước, một khát vọng. Khi các bạn đánh mất những mơ ước đó, các bạn sẽ chết. Đã có quá nhiều người trong chúng ta chết theo kiểu ấy và họ thậm chí cũng không biết đến điều đó!

Thứ tư, có sự khác biệt lớn giữa việc trở nên già hơn và trưởng thành. Nếu bạn 19 tuổi và nằm trên giường suốt một năm trời mà không làm được điều gì hữu ích, bạn sẽ thành 20 tuổi. Nếu tôi 87 tuổi và cứ nằm trên giường suốt một năm và không làm bất cứ điều gì, tôi vẫn sẽ trở thành một bà cụ 88 tuổi. Bất cứ người nào cũng phải lớn lên và già đi. Nhưng điều đó không làm mất đi tài năng và khả năng của các bạn. Vấn đề là trưởng thành bằng cách luôn luôn tìm được cơ hội để thay đổi.

Thứ năm, đừng bao giờ nuối tiếc. Người trưởng thành thường không nuối tiếc về những gì mình đã làm mà sẽ nuối tiếc về những gì mình đã không làm. Chỉ những người sợ chết mới hay nuối tiếc.

Bà kết thúc bài thuyết trình của mình bằng cách mạnh dạn hát bài “Cánh hoa hồng”. Bà đã cùng chúng tôi hát bài hát đó và lời bài hát ấy hiện giờ trở nên quen thuộc với cuộc sống hằng ngày của chúng tôi.

Vào cuối năm, Rose đã hoàn tất văn bằng đại học mà bà bắt đầu nhiều năm trước đây. Một tuần sau tốt nghiệp Rose đã ra đi một cách thật thanh thản trong giấc ngủ. Hơn hai ngàn sinh viên của trường đã đến dự đám tang của bà bằng tất cả lòng kính trọng, mến thương đối với người phụ nữ tuyệt vời đã dùng cuộc đời mình làm tấm gương minh chứng rằng: “Không bao giờ quá trễ để thực hiện tất cả những gì mà bạn có thể làm được trong đời.”( George Bernard Shaw- vntim.blogspot.com)

Tags:

StoriesofLife

DISCLAIMER

I am currently serving as an Investment Manager at Vietcap Securities JSC, leveraging 16 years of experience in investment analysis. My journey began as a junior analyst at a fund in 2007, allowing me to cultivate a profound understanding of Vietnam's macroeconomics, conduct meticulous equity research, and actively pursue lucrative investment opportunities. Furthermore, I hold the position of Head of Derivatives, equipped with extensive knowledge and expertise in derivatives, ETFs, and CWs.

 

To document my insights and share personal perspectives, I maintain a private blog where I store valuable information. However, it is essential to acknowledge that the content provided on my blog is solely based on my own opinions and does not carry a guarantee of certainty. Consequently, I cannot assume responsibility for any trading or investing activities carried out based on the information shared. Nonetheless, I wholeheartedly welcome any questions or inquiries you may have. You can contact me via email at thuong.huynhngoc@gmail.com.

 

Thank you for your understanding, and I eagerly anticipate engaging with you on topics concerning investments and finance.

Designed by: Nguyễn Chí Hiếu