Cool Video|Lion vs Bear

by finandlife17/02/2014 12:29

Nguồn: http://www.videolous.com/

Tags:

StoriesofLife

Bởi, yêu thương là điều không thể

by Life15/02/2014 16:14

Lời dẫn: Có một cậu bé và một cô bé đã cùng hứa: "Sẽ luôn bên nhau, không xa rời!" Năm tháng qua đi, cuối cùng chỉ còn một người giữ trọn lời hứa ấy…

*****

Năm 7 tuổi, cậu đi học về tình cờ thấy một cô bé đứng khóc run rẩy vì trước mặt là con chó hung dữ đang gầm gừ. Không chần chừ, cậu vớ lấy cây sao nhét bên hông cặp, chạy đến đánh đuổi con vật rồi cùng cô bé nọ chạy thoát.

Được một đoạn, cả hai dừng lại thở…

"Cám ơn cậu nha!" Cô bé lau nước mắt nói.

"Không có gì. Lần sau cậu đừng đi đường đó nữa. Chó dữ lắm." Cậu dặn dò.

"Nhưng đường về nhà mình chỉ có thể đi qua đó thôi."

Nghe vậy, cậu nhóc đắn do hồi lâu rồi bảo:

"Hay là đến chiều, cậu đứng chờ mình ở đầu đường khi nãy mình sẽ giúp cậu về nhà."

"Thiệt hả? Tuyệt quá! Thế chúng ta làm bạn nhé!"

Cậu cười tươi, gật đầu.

Năm 10 tuổi, cậu nhóc và cô bé đã là đôi bạn thân. Một hôm, cô bé mang sổ liên lạc về khoe bố mẹ vì đạt thành tích cao. Nhưng không may, bố mẹ lại đang cãi nhau. Trong lúc nóng giận, họ đã ném cuốn sổ đi và la mắng con.

Cô bé bật khóc, chạy ra khỏi nhà đến tìm cậu bạn.

Cậu nhóc không ngừng an ủi, chọc cười cô bé.

"Cám ơn cậu vì đã luôn bên mình." Cô bé nói khẽ.

"Bất kể khi nào cậu cần, mình sẽ luôn bên cạnh!" Cậu tuyên bố.

"Vậy… chúng ta hãy hứa sẽ luôn bên nhau, không xa rời!"

Lời đề nghị của cô bé vừa dứt, cậu nhóc đồng ý liền: "Ừ, hứa!"

Năm 14 tuổi, cả hai dần có tình cảm với nhau. Ngày nọ, cô bé bị đám bạn trai cùng lớp bắt nạt. May thay cậu nhóc thấy và lập tức chạy đến bảo vệ cô. Vì chúng quá đông nên cậu bị đập một trận tơi bời.

"Xin lỗi, vì mình mà cậu ra thế này." Cô bé vừa băng bó vết thương cho cậu vừa khóc.

"Có gì đâu, mình ổn. Cậu bị hiếp đáp, dĩ nhiên mình phải bảo vệ." Dù rất đau nhưng cậu cứ cười lớn.

Im lặng một lúc, cô bé khẽ cất tiếng:

"Thế, chúng ta tiếp tục lời hứa sẽ luôn bên nhau, không xa rời nha?"

Mặt đột nhiên đỏ ửng nhưng cậu vẫn đáp: "Ừm, hứa!"

Năm 18 tuổi, hai người học cùng trường. Vào ngày sinh nhật mình, cậu đã bất ngờ hôn cô.

"Cậu thích không?" Cậu ngập ngừng hỏi.

"Mình chờ nụ hôn này lâu lắm rồi." Cô bẽn lẽn nói.

"Chúng ta sẽ luôn bên nhau, không xa rời!" Cậu nắm tay cô, dịu dàng lặp lại lời hứa.

Cô không đáp chỉ mỉm cười gật đầu.

Năm 23 tuổi, anh cầu hôn cô. Một lễ cưới hạnh phúc diễn ra trong thánh đường. Khi Cha đọc lời thể xong, cả hai cùng đồng thanh.

"Con đồng ý."

Lúc đeo nhẫn cưới vào tay cô, anh hỏi:

"Sẽ luôn bên nhau, không xa rời?"

Cô nở nụ cười thật tươi, trả lời: "Vâng, em hứa!"

Năm 25 tuổi, khi đã là vợ chồng được hai năm, ngày nọ, cô hẹn anh ra và trao lại nhẫn cưới.

"Mình chia tay anh nhé." Cô chậm rãi bảo.

"Tại sao?" Anh vô cùng kinh ngạc.

"Em thật sự xin lỗi! Cảm giác yêu thương em dành cho anh đã không còn như xưa!" Cô cúi đầu, nói thật khẽ.

Khi cô rời khỏi, chàng trai cầm nhẫn cưới trong tay, im lặng rất lâu. Sau đó, anh mỉm cười:

"Tiếp tục lời hứa sẽ luôn bên nhau, không xa rời."

Hôm ấy, chỉ còn một mình anh hứa.

Năm 26 tuổi, ly dị xong cô quen người yêu mới. Còn anh, vẫn yêu cô. Mỗi ngày, anh đều đứng từ xa quan sát cô nói chuyện vui vẻ với người con trai xa lạ.

Nhìn cô, anh thì thầm: "Sẽ luôn bên nhau, không xa rời."

Lúc giận bạn trai, cô ngồi khóc một mình. Anh thấy liền giả làm thú bông đến tặng cô bó hoa và chọc cười.

Trông cảnh người yêu cầm hoa, cười trở lại, trong đầu anh nghĩ:

"Sẽ luôn bên nhau, không xa rời."

Năm 30 tuổi, bạn trai đi xa, cô ở lại một mình. Và anh, biết tin mình bị bệnh nan y.

Mỗi buổi chiều, dù mưa hay nắng, anh đều trốn khỏi bệnh viện đến nơi làm việc chỉ để được nhìn cô. Dù mệt mỏi, anh vẫn âm thầm đi theo để biết rằng, cô đã về nhà an toàn.

"Sẽ luôn bên nhau, không xa rời." Anh luôn nói câu đó trước khi quay lưng trở về.

Bệnh trở nặng, bác sĩ bắt anh phải ở trong bệnh viện. Nhưng anh không nghe, tiếp tục ra ngoài vì biết tối nay cô sẽ dự sinh nhật một mình.

Cô ngồi tại quán cafe ăn bánh kem trong nỗi cô đơn. Và cô đã không biết, cách đó mấy chiếc bàn, anh âm thầm bên cô đón sinh nhật.

"Sẽ luôn bên nhau, không xa rời." Anh để dành lời hứa năm xưa làm quà cho cô.

Tối đó, anh và cô cùng về muộn.

Năm 32 tuổi, người yêu cô trở về rồi cả hai quyết định kết hôn. Về phía anh, bác sĩ lắc đầu, bảo hết hy vọng. Ngày cuối cùng, mặc cơn đau của bệnh, anh vận đồ thật đẹp đến dự đám cưới lần thứ hai của cô.

Lúc chú rể đeo nhẫn cho cô, anh nở nụ cười:

"Lời hứa sẽ luôn bên nhau, không xa rời có lẽ anh không thể thực hiện được nữa. Nhưng từ giờ, đã có người thay anh tiếp tục lời hứa đó với em!"

Khi chúc phúc cô xong, anh rời khỏi thánh đường.

Trưa hôm ấy, người ta thấy có một chàng trai chết trong công viên. Anh ngồi trên ghế đá với vẻ mặt thanh thản.

Có những người, lời hứa không mang ý nghĩa gì.

Nhưng cũng có những người, lời hứa là cả cuộc đời.

Và lúc không còn thực hiện được lời hứa đó, cuộc sống của họ sẽ chấm dứt theo.

Tình yêu không chỉ dừng ở "lời hứa" mà còn thể hiện qua việc bạn thực hiện lời hứa trong bao lâu.

Bởi, yêu thương là điều... ... không đơn giản!(Nguồn Zing Blog)

Tags:

StoriesofLife

Flappy Valentine

by finandlife14/02/2014 09:56

Sáng dậy, cô bạn cùng phòng bảo “hôm nay 14 tháng 2 đấy anh”, mình thì nhớ rõ lắm nhưng thú thật đã qua 7 mùa, ý tưởng cũng trở nên hạn hẹp. Chỉ gật gù bảo “uhm, anh biết”. Thế rồi, ai lo việc nấy để chuẩn bị đi làm.

Cô bạn cùng phòng có giờ làm sớm hơn nên cô ấy đi trước, tôi thì đi trễ hơn tẹo. Theo thói quen cô ấy mua đồ ăn sáng và chạy tới chỗ làm. Tôi đi làm muộn hơn tầm 15 phút, nhưng chạy nhanh hơn nên gặp cô bạn ấy trên đường. Tôi bảo “nay 14 tháng 2, hay em tăng anh phần ăn sáng của em nhỉ?”. Cô ta chỉ lắc lắc đầu, mắt nhìn thẳng không nói lời nào.

Úi giời, chỉ vì câu đối thoại “uhm, anh biết” ở trên mà tai hại kinh khủng nhỉ? Thật ra các cô không chịu hiểu cho tụi tui đấy chứ, sau bao nhiêu năm đi từ lãng mạng bất ngờ này đến lãng xẹt bất ngờ khác, cũng phải tới lúc cạn kiệt ý tưởng chứ? Và cái “Uhm, anh biết” kia, chỉ là lời nói khi chưa nghĩ ra cái gì hay ho cho ngày này thôi. Thế mà “mắt nhìn thẳng” là sao J.

Mà cũng lạ, ngày này những cặp tình nhân toàn cầu tặng quà, và tạo bất ngờ cho nhau, chứ đâu chỉ có trách nhiệm của mỗi giới chân tay lông lá tụi tui nhỉ? 

Nguồn: finandlife

Tags:

StoriesofLife

Mùa xuân đã đến trong đời

by Life10/02/2014 20:19

Còn hơn chục ngày nữa là Tết. Trước cổng cơ quan rực rỡ những đào, những quất và muôn sắc màu của những bộ thời trang hiện đại. Không khí đường phố rộn ràng, tấp nập. Ngồi viết báo cáo mà lòng tôi như lửa đốt. Giờ này mọi năm, tôi đã sắp về với mẹ. Bố tôi mất ngày 26, áp Tết. Mẹ thường gói bánh chưng trước để kịp giỗ bố. Nhưng năm nay, mẹ đang ốm nên tôi phải nghỉ sớm để về quê giúp mẹ gói bánh.

***

Tôi rón rén gõ cửa phòng thủ trưởng - người mới về nhậm chức được hai tháng nay. Thủ trưởng là người trầm tư, ít nói, luôn say mê với công việc nên ai cũng kính trọng nhưng ngại tiếp xúc. Với tôi, việc xin ông cho nghỉ phép áp Tết quả thật là liều.

- Nhà cháu ở tận Hà Quảng, Cao Bằng cơ à? Thủ trưởng sau khi đọc đơn của tôi chỉ hỏi vậy chứ không trả lời đồng ý hay không. Tôi vô cùng hồi hộp trước vẻ mặt đầy đăm chiêu của ông. Chợt ông ngẩng lên bảo:

- Cháu đợi chủ nhật hãy về, vì hôm đó có xe của bác cũng lên Hà Quảng, đưa cháu về luôn được không?

Lời Thủ trưởng khiến tôi mừng khôn tả. Còn bây giờ, tôi đã ngồi bên ông trong một chiếc xe ô tô 4 chỗ. Xe riêng chứ không phải xe công của cơ quan như tôi nghĩ. Và người lái chính là Thủ trưởng. Nhưng như thế khiến tôi sờ sợ thế nào. Bởi từ lúc tôi vào xe, ông chỉ nói với tôi hai câu. Câu đầu tiên lúc đón tôi từ nhà trọ đi ra, ông bảo: "Cháu có cần mua gì thêm cho gia đình cứ mua vì xe chỉ có cháu". Câu thứ hai là: "Nếu từ huyện về nhà cháu, đi được xe ô tô thì đợi bác, xong việc ở huyện, bác đưa về tận nhà?". Nghĩ thấy phiền hà đến Thủ trưởng, tôi đành từ chối. Không thấy ông nói gì. Từ lúc đó, ông càng im lặng bên tay lái nên tôi cũng không dám chuyện trò.

Gần đến Thái Nguyên, thấy ông mở nhạc. Bài hát Cô gái mở đường rộn rã trong xe khiến tôi rất nhớ mẹ, vì bà hay hát bài này. Tôi chủ động phá bầu không khí im lặng giữa tôi và ông: "Mẹ cháu rất thích bài này vì trước mẹ cháu là thanh niên xung phong, bác ạ". "Thế à?" Thủ trưởng thấy tôi khoe bất ngờ nên ông rất hồ hởi. Thấy thế, tôi khoe thêm: "Mẹ cháu hát cũng hay lắm. Nhất là bài này. Nghe mẹ kể ngày trước vì mê tiếng hát của mẹ mà bố cháu lấy mẹ đấy". Thủ trưởng bỗng bật cười ha hả. Tiếng cười sảng khoái, hiếm hoi chưa bao giờ tôi thấy. Cười xong, ông cũng đùa: "Bố cháu thật hạnh phúc. Ngày trước bác cũng mê tiếng hát của một người nhưng vì không lấy được người đó mà bác ở vậy đến giờ đấy". Tôi nghe mà ngạc nhiên không cười nổi. Điều bí mật là "Thủ trưởng chưa hề lập gia đình" sao cơ quan tôi không ai biết nhỉ? Đang nghĩ thì thủ trưởng hỏi: "Cháu có biết hôm nay bác lên Hà Quảng có việc gì không? Bác đến nghĩa trang huyện viếng người đồng đội của bác hồi trước đã cứu bác thoát chết trong một trận bom ở Trường Sơn". "Ai hả bác?". Tôi tò mò hỏi luôn. Nhưng thủ trưởng chỉ cười bảo: "Lúc nào đến đó, cháu vào viếng với bác sẽ biết". Tôi đồng ý ngay vì trong nghĩa trang đó có bố tôi. Nhân thể tôi cũng vào thắp hương cho bố luôn.

Thế là từ lúc đó, hai bác cháu tôi nói chuyện rôm rả. Gần trưa chuẩn bị đến huyện, tôi khoe: "Bố cháu cũng nằm trong nghĩa trang huyện, bác ạ!". Thủ trưởng nghe tôi nói thì hỏi ngay: "Bố cháu tên gì? Hy sinh năm nào? Mặt trận nào?". Tôi nói bố tôi là Lê Văn Quyết, hy sinh ngày 19/1, tại mặt trận Quảng Trị. Lập tức mặt ông biến sắc, ông kêu lên: "Cháu có phải là cái Bống ngày bé không? Mẹ là Cúc, quê Thái Bình, phải không?". Lúc ấy, tôi vô cùng ngạc nhiên khi ông hỏi về tôi và mẹ. Tôi mới chỉ vâng mà ông lặng người đi. Bỗng chốc, ông trở lại con người trầm lặng như trước làm tôi phát hoảng.

Rồi tự nhiên thấy ông từ từ dừng xe. Bất ngờ ông nói với tôi: "Bống ơi! Thế là bác đã tìm ra mẹ con con rồi. Hồi ấy ở chiến trường, mẹ con có thai với bố con nên phải về địa phương Thái Bình sinh con. Sau đó, bố con hi sinh. Bác mất luôn liên lạc. Mấy năm trước, bác được tin hài cốt bố con đã được đưa về nghĩa trang trên này, năm nào bác cũng về đây thắp hương. Ai ngờ con và mẹ đã lên đây sinh sống?".

Khi vào nghĩa trang thắp hương cho bố tôi, tôi đã kể với bố về sự hội ngộ tuyệt vời này. Còn Thủ trưởng thì lầm rầm nói với linh hồn bố tôi: "Tao không dám đi tìm Cúc vì sợ mày hiểu lầm. Nhưng có phải mày đã "điều" tao về làm thủ trưởng của con Bống, để rồi có ngày hội ngộ hôm nay không? Mày khôn thiêng hãy phù hộ cho mẹ con Cúc khỏe mạnh, vững vàng. Còn con Bống nó giỏi, ngoan lắm. Để tao lo cho nó...".

Chiếc ô tô đi vào tận ngõ. Tôi mở cửa chạy ra và gọi to: "Mẹ ơi! Con mang mùa Xuân về cho mẹ đây này!". Mẹ tôi chạy ra, bà đã khỏe chứ không quá mệt như tôi nghĩ. Và khi thấy người đàn ông bước theo sau tôi, bà sững lại, nhìn trân trân, chợt bà kêu lên: "Anh Quân phải không?". Thế là hai người nhào vào ôm vai nhau. Tôi lặng người mà nước mắt vòng quanh.

Chiều ấy, bác Quân ở lại gói bánh chưng để kịp ngày mai cúng bố tôi. Cả đêm, bác lại cùng mẹ con tôi ngồi đun bánh chờ sáng. Trong hơi ấm của bếp lửa hồng, trong tiếng nước reo của nồi bánh, mẹ con tôi đã được nghe bác kể bao chuyện về bố. Năm giờ sáng. Bánh chưng chín vớt ra, mẹ kịp đặt bánh lên bàn thờ để bác Quân thắp hương khấn bố. Sau đó, bác mới tạm biệt mẹ con tôi về Hà Nội. Đưa bác ra xe, mẹ tôi dặn: "Nếu buồn, anh lên đây ăn Tết với mẹ con em nhé!". Bác Quân nhìn mẹ rất vui mà không nói gì. Tôi biết bác quá bận, có lẽ không thể lên đây theo lời mời của mẹ được.

Nhưng chiều 30 Tết, tôi đang cắm hoa thì nghe mẹ gọi ríu rít: "Bống ơi! Hình như có tiếng xe ô tô đi về phía nhà ta". Tôi chạy vội ra cổng nhìn về con đường núi. Đúng rồi. Đúng là chiếc xe của bác Quân đang đến gần nhà tôi. Tôi reo to: "Mẹ ơi! Đúng là mùa Xuân của mẹ đấy!". Mẹ tôi chạy ra. Bà đã mặc bộ thanh niên xung phong từ lúc nào. Trông mẹ trẻ trung, rạng rỡ như mùa Xuân đang trở lại.(st truyenngan.com.vn-Nguyễn Nhật Hoàng)

Tags:

StoriesofLife

5 điều hối tiếc nhất lúc sắp lìa đời

by Life27/01/2014 21:32

Dưới đây là năm điều hối tiếc phổ biến nhất của những người sắp chết:

1. Giá mà tôi có đủ can đảm để sống một cuộc sống đúng với bản thân mình, chứ không phải là cuộc sống mà những người khác mong đợi ở tôi.

Đây là niềm hối tiếc phổ biến nhất. Khi con người ta nhận ra rằng cuộc đời của họ đang gần đến điểm kết thúc, ngoảnh nhìn lại, thật dễ dàng để nhận ra có bao nhiêu giấc mơ đã trôi đi mà chưa thành hiện thực. Hầu hết mọi người đã không tôn trọng thậm chí chỉ một nửa giấc mơ của mình và giờ đây họ phải ra đi trong suy nghĩ rằng điều này hoàn toàn do những gì họ đã lựa chọn, hoặc không lựa chọn. Sức khỏe mang lại một sự tự do mà rất ít người nhận ra, cho đến khi họ không còn có nó được nữa.

2. Giá mà tôi đã không làm việc một cách cật lực.

Điều hối tiếc này này đến từ tất cả các bệnh nhân nam mà tôi chăm sóc. Họ đã bỏ lỡ tuổi trẻ của con cái họ cũng như sự đồng hành của người bạn đời. Phụ nữ cũng có nhắc đến điều hối tiếc này, nhưng vì hầu hết họ đến từ thế hệ cũ, họ đã không cần phải là trụ cột gia đình. Tất cả những người đàn ông mà tôi đã chăm sóc đều hối hận một cách sâu sắc rằng họ đã chi tiêu quá nhiều cuộc sống của họ để chạy đua với công việc.

3. Giá mà tôi có đủ can đảm để bộc lộ cảm xúc của mình.

Nhiều người phải ức chế cảm xúc của mình để giữ hòa khí với những người xung quanh. Kết quả là, họ phải tự nén mình xuống sống một cuộc sống tầm thường và không bao giờ trở thành người mà họ đã thực sự có khả năng trở thành. Nhiều căn bệnh phát triển liên quan đến sự cay đắng và oán giận mà họ đã phải ôm trong người.

4. Giá mà tôi giữ liên lạc với bạn bè của tôi.

Thường thì họ sẽ không thực sự nhận ra những lợi ích đầy đủ của những người bạn cũ cho đến những tuần cuối cùng của cuộc đời, và không phải lúc nào cũng có thể tìm lại được bạn bè. Nhiều người đã bị kẹt trong cuộc sống riêng của họ đến nỗi đã để những tình bạn vàng trôi đi theo năm tháng. Đến cuối đời họ cảm thấy rất ân hận bởi đã không dành đủ thời gian và nỗ lực để chăm chút cho tình bạn của mình. Tất cả họ đều nhớ đến những người bạn của mình khi họ đang hấp hối.

5. Giá mà tôi để cho bản thân mình được hạnh phúc hơn.

Đây là một niềm hối hận phổ biến đến mức ngạc nhiên. Nhiều người cho đến phút cuối cùng mới nhận ra hạnh phúc chính là một sự lựa chọn cho cuộc sống. Họ bị kẹt trong những mô hình và thói quen cũ. Cái gọi là "sự dễ chịu" của sự quen thuộc đã lấn át đời sống tinh thần cũng như thể chất của họ. Sự sợ phải thay đổi đã khiến họ phải giả vờ với mọi người xung quanh và với chính bản thân họ, rằng họ đang rất mãn nguyện, nhưng thực ra, ở sâu bên trong, họ thèm được cười hết mình và có được lại sự khờ dại.(truyenngan.com.vn)

Tags:

StoriesofLife

DISCLAIMER

I am currently serving as an Investment Manager at Vietcap Securities JSC, leveraging 16 years of experience in investment analysis. My journey began as a junior analyst at a fund in 2007, allowing me to cultivate a profound understanding of Vietnam's macroeconomics, conduct meticulous equity research, and actively pursue lucrative investment opportunities. Furthermore, I hold the position of Head of Derivatives, equipped with extensive knowledge and expertise in derivatives, ETFs, and CWs.

 

To document my insights and share personal perspectives, I maintain a private blog where I store valuable information. However, it is essential to acknowledge that the content provided on my blog is solely based on my own opinions and does not carry a guarantee of certainty. Consequently, I cannot assume responsibility for any trading or investing activities carried out based on the information shared. Nonetheless, I wholeheartedly welcome any questions or inquiries you may have. You can contact me via email at thuong.huynhngoc@gmail.com.

 

Thank you for your understanding, and I eagerly anticipate engaging with you on topics concerning investments and finance.

Designed by: Nguyễn Chí Hiếu