Bố của Malala diễn thuyết về giáo dục con gái

by finandlife15/10/2014 11:37

Bài diễn thuyết hay và có thể chạm tới trái tim của rất nhiều người.

Nobel hòa bình năm 2014 trao thật đúng người.

 

Thanks.

Tags:

StoriesofLife

Bài học về sự hi sinh

by Life14/10/2014 16:13

Cậu bé 5 tuổi đã khiến nhiều người cảm phục vì tấm lòng dành cho cô em gái bé nhỏ. Câu chuyện của cậu bé khiến tôi nhớ đến câu: “Hãy cho đi thứ bạn có, rồi bạn sẽ được đền bù xứng đáng.”

Đã lâu lắm rồi, từ khi tôi còn là tình nguyện viên tại một bệnh viện, tôi có biết một cô bé tên Liz – cô bé mắc phải một căn bệnh rất hiểm nghèo.

Cơ hội sống sót duy nhất của cô là được thay máu từ người anh trai 5 tuổi của mình, người đã vượt qua được cơn bệnh tương tự một cách lạ thường nhờ những kháng thể đặc biệt trong cơ thể.

Bác sĩ đã trao đổi và giải thích điều này với cậu bé trước khi yêu cầu cậu cho cô em gái những giọt máu của mình.

Lúc ấy, tôi đã nhìn thấy sự lưỡng lự thoáng qua trên khuôn mặt bé nhỏ kia.

Cuối cùng, với một hơi thở thật sâu và dứt khoát cậu bé đã trả lời rằng: ‘Cháu đồng ý làm điều đó để cứu em cháu’.

Nằm trên chiếc giường kế bên em gái để thuận tiện hơn cho việc truyền máu, cậu bé liếc nhìn em gái và đôi mắt ngời lên niềm vui khi thấy đôi má cô bé hồng lên theo từng giọt máu được chuyền từ cơ thể mình sang.

Nhưng rồi, khuôn mặt cậu bỗng trở nên tái xanh đầy lo lắng, cậu bé ngước nhìn vị bác sĩ và hỏi với một giọng run run: ‘Cháu sẽ chết bây giờ phải không bác sĩ?’.

Thì ra, cậu bé non nớt của chúng ta đã nghĩ rằng: cậu sẽ cho đi tất cả máu trong người mình để cứu em gái và nhận cái chết thay cho em mình.

May mắn rằng điều đó không phải là sự thật.

Bạn thấy không, sau tất cả những hiểu lầm và hành động của mình, cậu bé đã có tất cả nhờ đức hy sinh…

Câu chuyện của cậu bé 5 tuổi này khiến tôi nhớ đến câu: “Hãy cho đi thứ bạn có, rồi bạn sẽ được đền bù xứng đáng.”(st ima.edu.vn)

Tags:

StoriesofLife

Bạn già

by Life09/10/2014 19:49

........Đến bây giờ mới nói câu "Xin lỗi...". Liệu có quá trễ không?........

*****

57 tuổi đời, ông vẫn không có lấy cho mình một cơ ngơi hoàn chỉnh, một sự nghiệp vững vàng. Trong mắt mọi người ông chỉ là một lão nghèo. Không con cái. Sống trong một căn nhà dựng tạm, sập xệ, mục nát cùng với một con chó - cũng xơ xác như chính chủ nhân nó́ vậy...

Mười hai năm rồi, một người, một chó, sống lắt lay nơi cái Thành phố náo động này.

Ông từ đâu đến? Chẳng ai biết.

Ông tên chi? Cũng chả ai để ý hỏi làm gì.

Người ta chỉ biết tên con chó Phú Quốc luôn đi theo ông như hình với bóng - Đen. Đúng vậy, nó đen nhẻm. Bộ lông cũng không mượt mà, trông chẳng ra chi. Mọi người biết tên con chó, đơn giản là vì người ta nghe ông gọi nó như thế. Còn ông? Tên à? Có đấy. Họ thường gọi ông là Ông chủ hộ "cận giàu" (vì căn "nhà" của ông nằm cạnh một ngôi biệt thự khang trang, rộng lớn, "cận" giàu mà) Cũng có người trêu: "Lão Hạc". Ông không nói gì, chỉ cười xòa rồi lặng lẽ bước đi...

Vì sao người ta trêu ông? Không biết nữa... có lẽ... vì nghèo. Nhà ông có một vườn rau. Nói cho sang thế thôi chứ toàn rau dại, mọc hoang, không ai chăm sóc. Có lúc ông hái được chút rau, hoặc nhặt được mớ ve chai đem bán. Rồi mua được mấy ổ bánh mì, ăn qua bữa. Ông phân nửa, con chó cũng phân nửa. Sống qua ngày. Còn nếu không kiếm được gì, thì... đói. Chủ với tớ chịu chung...

Có những đêm tối trời mưa, căn nhà liu xiu dột nát. Cái mái nhà thủng nhiều lỗ không thể che chắn cho hai sinh linh kia khỏi giông bão cuộc đời. Ông ngồi trong một góc nhà, ôm con chó vào lòng. Ông ướt, con chó cũng chẳng hơn gì. Mưa vẫn xối ào ào, trong bóng đêm đen đặc, hai chiếc bóng nương tựa vào nhau, dựa vào hơi ấm của nhau mà sống. Hy vọng trời mau sáng, mưa sẽ ngừng rơi... Ông ôm chặt con chó bằng đôi tay run rẫy vì lạnh thì thầm:

"Đen à, xin lỗi đã bắt mày cùng tao chịu khổ! Nếu như tao giàu được như thiên hạ, tao sẽ cho mày cuộc sống tốt hơn... Tao chỉ có mình mày là tri kỷ, mày đừng bỏ tao nhé, ông bạn già của tao..."

Ông khóc. Nước mắt hòa vào nước mưa lăn dài không phân biệt được. Chỉ có những tiếng nấc rõ ràng, lạc lõng...Con chó có hiểu ông nói cái gì không chẳng biết. Chỉ biết nó đưa cái mõm đen ngòm sát vào người ông rên khe khẽ. Đôi mắt lóng lánh, u huyền......................

Rồi một ngày kia, định mệnh của một lão nghèo đã thay đổi. Khát vọng về một cuộc sống khá giả ấm êm thúc đẩy ông đánh đổi bữa ăn hiếm hoi bằng hai tờ vé số. Ông liều. Nhưng trúng thật! Và trúng độc đắc. Phải chăng Thượng Đế đã mỉm cười?

Một năm sau, ông hạnh phúc ngắm nhìn căn nhà mới. Xinh đẹp, lộng lẫy trong kiến trúc hiện đại. Ngôi nhà sang trọng vô cùng. Ông ăn mặc sạch sẽ hơn, lụa là hơn. Với số tiền hiện có, cuộc sống thật tuyệt vời. "Bạn bè" của ông cũng nhiều hơn...

Ít tháng sau...

Con Đen cũng được... thay mới. Ông đem về nhà một con chó hoàng gia trắng muốt. Lông xù, vừa mượt vừa êm. Vì mọi người nói chó hoàng gia hợp với một căn nhà đẹp. Ừ, nhà của ông rất đẹp. Con khuyển xinh xắn mỗi ngày được ưu đãi với món thịt bò hảo hạng. Được ngủ trên một cái giường êm dành cho thú cưng. Mọi người ai cũng khen "Trông nó thật đẹp mắt". Và ông hãnh diện vì điều đó.

Có Trắng rồi. Đen bị tống cổ ra ngoài "Mày biến đi, đồ bẩn thỉu, không được vô nhà nghe không?". Sự mừng rỡ của nó khi thấy ông được đáp lại bằng những cú đá không thương tiếc.

Ông đã từng gọi nó là gì? Ông quên rồi. Ông đã từng hứa với nó điều gì? Ông còn nhớ không?

Con Đen bỏ đi, mất dạng. Ông không còn thấy nó nữa. Nó ở đâu? Ăn gì? Còn sống không? Ông không cần biết. Ông đang là một tỷ phú. Sống cuộc sống giàu sang mà ông vẫn hằng mơ ước. Ông biết điều đó, thế là đã đủ.

*****

Đêm trăng tròn, căn nhà tỷ phú "được" một tên cướp viếng thăm. Nghe tiếng động ông choàng tỉnh và phát hiện ra hắn. Con chó hoàng gia yêu dấu vẫn... ngủ say. Ông vừa định la lên thì đã bị tên cướp phát hiện.... Hắn rút ra một con dao bạc lao về phía ông. Phản chiếu ánh trăng lấp loáng......

Á....Á....Á...!!!!!

Tiếng thét đau đớn phá vỡ sự tĩnh lặng ghê rợn của bóng đêm ma mị. Mọi người ào đến nhưng tên cướp đã trốn thoát. Giữa nhà, trên nền gạch trắng phau. Những vệt máu loang lỗ... Ông run rẩy... Nấc những tiếng nghẹn lòng...

Trong lòng ông... con vật màu đen mềm oặc... máu đỏ từ người nó tuông ra......

Trong cái khoảnh khắc con dao gần chạm tới ông, một cái bóng đen đã lao đến và.....hứng trọn...

Con dao cắm sâu vào người nó - con vật còm cõi với những sợi lông xơ xác - Đen - bạn già của ông. Tri kỷ của ông!!

Ông khóc! Khóc như một đưa trẻ bị bỏ rơi... những giọt đăng đắng nối nhau tuông chảy nơi đuôi mắt hằn sâu những vết cắt của thời gian...

Chừng ấy năm sống trên cõi đời này, tạo hoá đã khắc lên người ông biết bao vết sẹo. Đôi mắt ông vẫn sáng nhưng lí trí và tâm hồn đã mờ đi vì cái gọi là tiền... Ông ôm chặt lấy con chó nghẹn ngào...

"Tao xin lỗi... Tao...xin...lỗi... Xi..n.... l..ỗi mà..y! Bạ..n.. g.i.à...ông...bạn già..."

Nhưng dẫu ông có nói ngàn lần cũng đã không còn kịp nữa... Nó không thể nào nghe thấy được... Ông ghì chặt con chó vào lòng. Con chó ướt. Ông cũng ướt. Nhưng không phải vì mưa nữa. Mà là vì máu...!

Ông đã không bao giờ còn có thể tìm lại được..... hơi ấm của ngày xưa. Của những đêm mưa tầm tã...

Đôi mắt đó đã nhắm lại...

Vĩnh hằng.....

.......Ngoài kia ánh trăng bạc kiêu sa xuyên qua khe cửa sổ nhuộm màu máu thành một màu tươi rói.......(st truyenngan.com.vn)

Tags:

StoriesofLife

Người cha đưa cơm hộp

by Life02/10/2014 10:11

Đã một giờ chiều rồi mà cha vẫn chưa mang cơm hộp đến.Nó làm chủ quản ở một nhà máy, áp lực công việc rất lớn. Buổi trưa nhà máy không phục vụ cơm, nó bảo cha mang cơm hộp cho. Một phần là tiết kiệm, một phần cơm cha nấu rất ngon.

Đồng nghiệp ăn thử cơm cha nấu, khen rất ngon. Nhưng nó cảm thấy trong lời khen ấy, có chút gì như khinh thường. Đúng vậy, khinh thường. Một người cha chỉ biết nấu cơm, chỉ biết chịu khổ chịu cực không biết cách hưởng thụ cuộc sống.

Phải chăng mẹ đã bỏ nó từ khi còn bé tí để theo một người đàn ông khác vì một người cha không có tiền đồ như vậy? Mẹ có thể tìm lại được cho mình một người chồng mới, nhưng nó thì không thể tìm lại cho mình một người cha mới được.

Hai giờ chiều. Cha vẫn chưa đến. Không biết làm gì mà cả ngày rảnh rỗi, chỉ là nấu ít cơm, gần đây nấu cũng linh tinh nữa. Hôm qua không có thịt, hôm kia 1 giờ chiều mới mang đến. Hôm kìa quên cả cho muối. Đợi suốt cả buổi chiều cha vẫn chưa đến. Bảy giờ tối, có cuộc điện thoại từ sở cảnh sát gọi tới: "Bố anh đang ở chỗ chúng tôi. Ông ấy lạc đường, mời anh đến đón về"

Lạc đường? Cha làm sao mà lạc đường được? Vừa đến sở cảnh sát, nhìn thấy cha vẫn cầm hộp cơm. Thấy nó đến, cha vội đưa tới cho nó: "Ăn cơm đi".

Cha đang làm gì vậy? Một hộp cơm cầm đến tận bây giờ, lại cầm đến đây?

Nó đang muốn phát điên, thì người cảnh sát nói: "Có người phát hiện ông lão này mồ hôi nhễ nhại cứ đi đi lại lại, hỏi ông ấy đi đâu, ông ấy nói không nhớ, hỏi nhà ở đâu, tên gì, cũng không nhớ, thế là gọi điện cho chúng tôi, may mà chúng tôi đã tìm thấy danh thiếp của anh trên người ông cụ. Cha anh mắc chứng bệnh đãng trí tuổi già, phải trông coi ông cụ, đừng để ông ấy đi mất".

Cha đã bị mắc bệnh đãng trí tuổi già?

Giờ nó mới biết, để đưa cơm hộp cho nó, cha đã đi suốt cả buổi chiều trên con đường đó. Cái bệnh đãng trí tuổi già đã làm cha quên mất mình cần đi đâu, nhà mình ở đâu, mình là ai. Nhưng vẫn đinh ninh nhớ đến con trai, nhớ phải mang cơm hộp đến cho con trai.

Cha bị đói suốt cả buổi chiều mà vẫn giữ nguyên hộp cơm. Hộp cơm đã nguội ngơ nguội ngắt, đưa ra trước mặt nó.

Một người đàn ông đã trưởng thành như nó, cuối cùng đã không kiềm chế được òa lên khóc.

.....Dù thế nào đi nữa thì Cha & Mẹ vẫn là người con yêu nhất.(st alo9.net)

Tags:

StoriesofLife

Jack Ma: If You're Poor At 35, You Deserve It

by finandlife25/09/2014 15:08

Tiêu… mình deserve it… mất

------------------------------

'Trên đời này chỉ có những việc không dám nghĩ, không dám làm chứ không có việc gì là không thể làm được.'

Đây là một câu nói của của tỉ phú Alibaba, Jack Ma (Mã Vân) trong một buổi diễn thuyết trước công chúng tại Trung Quốc vào hồi tháng Tư năm nay. "Bạn nghèo vì bạn không có tham vọng. 35 tuổi mà còn nghèo thì đấy là tại bạn!"

Trước khi thành lập Alibaba, tôi đã mời 24 người bạn tới nhà bàn bạc cơ hội làm ăn mới. Sau hai tiếng đồng hồ nghe tôi trình bày, họ vẫn tỏ ra phân vân. Cuối cùng, 23 người khuyên tôi từ bỏ ý định vì nhiều lý do, ví dụ như "Anh có biết gì về mạng mẽo đâu, mà quan trọng nhất là lấy đâu ra vốn".

Chỉ duy nhất một anh bạn làm ở ngân hàng nói rằng: "Nếu cậu muốn làm thì cứ thử đi. Giả như mọi chuyện không như ý thì cậu vẫn có thể quay về nghề cũ mà". Sau một đêm dài trăn trở, sáng hôm sau tôi quyết định bắt tay vào làm, cho dù trước đó tất cả 24 người đều phản đối đi chăng nữa.

Hồi mới bắt đầu gây dựng Alibaba, gia đình, bạn bè tôi cũng lao vào ngăn cản. Nghĩ lại, tôi nhận thấy động lực lớn nhất hồi đó không phải là sự tự tin của mình đối với Internet hay tiềm năng của nó, mà là điều này: "Làm gì cũng vậy, dù thất bại hay thành công thì chính những trải nghiệm, kinh nghiệm bạn có được cũng là một dạng thành công rồi." Bạn hãy thử đi thử lại không ngừng, nếu không được, bạn vẫn có thể quay trở lại với công việc trước đây cơ mà!

Trung tá Thomas Edward Lawrence người Anh từng nói: "Con người ai cũng mơ, nhưng mức độ khác nhau. Những người mơ vào ban đêm trong nơi thầm kín bụi bặm của tâm tưởng thức dậy vào ban ngày và thấy tất cả chỉ là hư ảo, nhưng những người mơ vào ban ngày rất nguy hiểm, vì họ có thể hành động từ trong giấc mơ với cặp mắt rộng mở, để biến nó thành hiện thực."

Theo Jack Ma, con người thua cuộc và thất bại là bởi bốn lý do sau đây:

1. Không nhìn thấy cơ hội

2. Xem nhẹ cơ hội

3. Thiếu hiểu biết

4. Hành động chậm

Có tham vọng là sống một cuộc đời với lý tưởng to lớn và hoàn thành mục tiêu vĩ đại. Trên đời này chỉ có những việc không dám nghĩ, không dám làm chứ không có chuyện gì là không thể làm được. Khát vọng của bạn lớn thế nào thì tương lai của bạn rộng mở thế đó!"

------------------------------

You are poor because you have no ambition.

Jack Ma: Before I founded Alibaba, I invited 24 friends to my house to discuss the business opportunity. After discussing for a full two hours, they were still confused — I have to say that I may not have put myself across in a clear manner manner then. The verdict: 23 out of the 24 people in the room told me to drop the idea, for a multitude of reasons, such as: ‘you do not know anything about the internet, and more prominently, you do not have the start-up capital for this’ etc.

There was only one friend (who was working in a bank then) who told me, “If you want to do it, just try it. If things don’t work out the way you expected it to, you can always revert back to what you were doing before.” I pondered upon this for one night, and by the next morning, I decided I would do it anyway, even if all of the 24 people opposed the idea.

Jack Ma founding members

When I first started Alibaba, I was immediately met with strong opposition from family and friends. Looking back, I realised that the biggest driving force for me then was not my confidence in the Internet and the potential it held, but more of this:  “No matter what one does, regardless of failure or success, the experience is a form of success in itself.” You have got to keep trying, and if it doesn’t work, you always can revert back to what you were doing before.

As with this quote by T.E. Lawrence – “All men dream: but not equally. Those who dream in the dark recesses of the night awake in the day to find all was vanity. But the dreamers of day are dangerous men, for they may act their dreams with open eyes, and make it possible.”

jack ma serious

Jack Ma: People lose out in life because of these 4 reasons:

Being myopic to opportunity

Looking down on opportunities

Lacking understanding

Failing to act quickly enough

You are poor, because you have no ambition.

Ambition is living a life of great ideals; a magnificent goal in life that must be realised.

In this world, there are things that are deemed unfathomable, but there is nothing in this world that cannot be done. The depth of one’s ambition determines the potential of one’ future.

By way of example:

The Story of Juliet Wu Shihong – one of China’s first-generation professional managers, who gained success by working her way up the ranks from a cleaner, a nurse, a marketing executive, through self-education and learning on the job.

Juliet Wu Shihong

She had been the general manager for the world’s most famous multinational IT groups’ Chinese branches (Microsoft 1985-1998; IBM 1998-1999). She is also China’s first successful international corporate executive to join the executive team of a domestic private firm. Wu was seen as a symbol of the new generation of business executives that China has produced in its economic reform and opening-up.

When Wu started off in a big company working from the lowest ranks, her daily job was to pour tea and sweep floors. Once, because she forgot her staff pass, the company’s guard stopped her at the door and denied her entry. She explained to the guard that she was indeed one of the company’s employees, and that she had merely left the building for a short while to purchase office supplies.

Despite her pleas, the guard still did not allow to enter. As she stood at the gate, she watched as those of similar age to her, but smartly dressed in business attire walking through without having to show their passes.

She asked the guard, “Why are these people allowed through without producing a pass?” The guard dismissed her coldly nonetheless.

That was the turning point for Wu – she felt great shame, her self-esteem trampled on.

She looked at herself, dressed in shabby clothes and pushing a dirty push cart. Looking back at those dressed in smart attire, her heart felt a deep ache from the sudden realization of the sorrow and grief from being discriminated. From that moment, she vowed never to allow herself to be shamed like this again, and to become world-famous.

Since then, she used every opportunity to enrich herself. Every day, she was the first to arrive at work, and the last one to leave. She made every second count, spending her time learning the ropes. Her efforts soon paid off; she was made a sales representative, and quickly progressed to being the regional general manager of this multinational company in China. Wu did not possess strong academic qualifications, and was revered as the ‘Queen of Part-timers’. Subsequently, she assumed the position of GM of IBM China. This is the Wu Shihong, the heroine in China’s business circle.

Juliet Wu Shihong

If not for the incident, Wu Shihong would not have had the ambition to become rich, and her life would have taken a very different path then.

Lessons...

You are poor because you do not have the desire to become successful.

You are poor because you lack foresight.

You are poor because you cannot overcome your cowardice.

You are poor because you lack the courage and determination.

With ambition you can overcome all inferiority and maximise your potential!

With ambition you can persevere, continuously learn new things and strive for perfection.

With ambition you can defy all odds, and create miracles when others daren’t.

No matter how poor your family is, do not doubt your own abilities and lose sight of your ambition.

When your family deems you worthless, no one will pity you.

When your parents do not have money to pay the medical bills, no one will pity you.

When you are beaten by your competitors, no one will pity you.

When your loved ones abandon you, no one will pity you.

When you have not accomplished anything by the time you are 35, no one will pity you.

Go big, or go home. Otherwise, you’re wasting your youth.

Bài liên quan:

Ông chủ Alibaba|Nhỏ mới đẹp!

Nguồn: finandlife|zerohedge.com|infonet

Tags:

StoriesofLife

DISCLAIMER

I am currently serving as an Investment Manager at Vietcap Securities JSC, leveraging 16 years of experience in investment analysis. My journey began as a junior analyst at a fund in 2007, allowing me to cultivate a profound understanding of Vietnam's macroeconomics, conduct meticulous equity research, and actively pursue lucrative investment opportunities. Furthermore, I hold the position of Head of Derivatives, equipped with extensive knowledge and expertise in derivatives, ETFs, and CWs.

 

To document my insights and share personal perspectives, I maintain a private blog where I store valuable information. However, it is essential to acknowledge that the content provided on my blog is solely based on my own opinions and does not carry a guarantee of certainty. Consequently, I cannot assume responsibility for any trading or investing activities carried out based on the information shared. Nonetheless, I wholeheartedly welcome any questions or inquiries you may have. You can contact me via email at thuong.huynhngoc@gmail.com.

 

Thank you for your understanding, and I eagerly anticipate engaging with you on topics concerning investments and finance.

Designed by: Nguyễn Chí Hiếu