Dạy con

by finandlife26/11/2019 12:20

Cảnh báo – những lời dưới đây có thể rất khó nghe. Tốt nhất là ko nên đọc.

Nguồn: Nguyễn Văn Bảo, Minh Chiết

Luật pháp quy định bố mẹ phải nuôi, dạy và chịu trách nhiệm đối với con cái đến hết 18 tuổi. Tốt thôi.

Chúng ta ai cũng thường xuyên vi phạm pháp luật. Từ chuyện đi xe lên vỉa hè đến việc đánh con. Vậy luật ở đây chả có nghĩa lý gì.

Bản năng cao nhất của con người là tham sống. Càng lâu càng tốt. Nhưng ko ai có thể bất tử. Do đó họ muốn kéo dài cuộc sống của chính mình thông qua những đứa con.

Bố mẹ thường bắt con học đủ thứ – âm nhạc, hội hoạ, văn, toán, ngoại ngữ, thể thao…

Phần lớn trong số họ ko đọc sách, nghe nhạc, xem tranh, ko biết bất cứ ngoại ngữ nào và cũng chăng chơi môn thể nào.

Sao họ bắt con phải học những thứ đó từ khi 4-5 tuổi?

Vì họ đã từng muốn là người như vậy. Tài giỏi và toàn diện. Họ muốn kéo dài cuộc sống của chính mình thông qua những đứa con trong một hình ảnh lấp lánh hơn.

Tôi đã đến tuổi 60, trải qua nhiều công việc và vị trí khác nhau. Và tôi tự xem xét những kiến thức gì từ trường phổ thông thực sự có ích cho mình.

1. Toán

Tôi thích toán và học toán khá giỏi, từ phổ thông đến đh và sau đh. Toán rất có ích đối với tôi chỉ khi đi học. Khi đi làm thực tế chỉ cần biết cộng trừ nhân chia. Nếu con bạn thích thì cứ để nó học toán. Nhưng nên cho nó biết cả thế giới chỉ cần độ 100 người giỏi toán như GS Ngô Bảo Châu thôi. 7 tỷ người còn lại sống bằng nghề khác.

Nếu con bạn 10 tuổi và giải được bài toán “100 con trâu 100 bó cỏ” thì nó là thần đồng. Nhưng cũng nên cho nó biết rằng trong cuộc sống thực ko bh có loại toán với lời giải tường minh như vậy.

Phần lớn các bài toán sẽ có dạng sau:

– Hôm nay ba chỉ cho con 100 ngàn đ. Con hãy tự quyết định đi ăn ở KFC hay để tiền mua đồ chơi.

– Nên thi vào trường đại học nào?

Và ko bh có lời giải đúng cho 1 bài toán của cuộc sống. Chỉ có lời giải được chấp nhận trong 1 hoàn cảnh cụ thể.

2. Văn

Tôi đọc rất nhiều sách từ bé đến tận bh. Việc đó rất có ích. Nhưng để phục vụ cho công việc thì chỉ cần biết cách diễn đạt thật mạch lạc, rõ ràng vấn đề bằng những câu văn ngắn và những từ ko gây hiểu nhầm. Thế là đủ.

Nếu bạn là nhà văn, nhà thơ thì ko ai tuyển dụng bạn. Bạn đã thấy thông báo tuyển nhà văn, nhà thơ bh chưa? Bạn tự viết văn và tự bán, nếu bạn sống bằng nghề viết.

Trong mọi hoàn cảnh: bị đuổi việc, được tăng lương, đám ma, đám cưới, sinh nhật… bạn có thể chỉ cần nói một câu – “và cây đời mãi mãi xanh tươi” là đủ tỏ ra uyên bác. Nếu ai hỏi thì bảo câu đó của AQ nói trong dịp nhận giải Nobel. Mọi ng sẽ nghĩ bạn có khiếu hài hước. Và tốt nhất là chẳng nói gì cả. Người ta sẽ nghĩ bạn là người vô cùng sâu sắc.

Tuy nhiên việc đọc sách là rất hữu dụng. Nên khuyên con đọc nhiều sách.

3. Ngoại ngữ

Tiếng Anh giúp tôi rất hiệu quả trong cuộc sống, công việc. Có đk thì hãy cho con học tiếng Anh từ lúc nó biết nói tiếng mẹ đẻ. Có thầy dạy thì tốt. Ko có cũng chẳng sao. Hãy dùng các chương trình dạy tiếng Anh trên ipad và tự học cùng con. Chả tốn xu nào. Hoặc rất rẻ.

4. Phải nói thực là tất cả các môn còn lại như lý, hoá, sinh, sử, địa ở phổ thông tôi ko học và sau này cũng ko bao h dùng các kiến thức đó làm gì trừ việc tỏ ra uyên bác trước mặt các cô gái.

Nếu cần thì gug.

5. Âm nhạc, hội hoạ, thể thao

Kiếm sống bằng những nghề này rất khó. Nếu con bạn thích thì cứ cho nó học. Nếu nó ko thích thì đừng ép. Số người VN kiếm đủ sống bằng những nghề này rất ít. Chắc độ 1000, trong đó một nửa là cầu thủ bóng đá.

Vậy nên tôi chỉ yêu cầu các con biết đọc thông viết thạo tiếng Việt, tiếng Anh, có thể trình bày suy nghĩ của mình 1 cách rõ ràng.

Các môn khác đủ điểm lên lớp là được.

Và học bơi.

Tôi khuyến khích các con đọc sách, từ Doremon đến Dickens, nghe nhạc, học vẽ. Đưa đi chơi nhiều.

Ngoài ra thì thích gì học nấy. Ko ép buộc.

Hết 18 tuổi thì tự quyết định học gì hay làm gì.

Tôi ko bh lo lắng về điểm học của chúng nó.

Tags:

StoriesofLife

Bất bình đẳng giới

by finandlife10/03/2019 10:30

 

Ngày lên 7 tuổi, tôi xin bố cho đi dã ngoại với lớp, bố nói: "Hỏi mẹ mày ấy. Bả cho thì đi".

Khi lên 8 tuổi, lớp tôi tổ chức cắm trại, cho tất cả học sinh ngủ lại. Tôi xin mẹ, mẹ bảo: "Đi đi, nhưng sáng dậy nhớ đánh răng". Tôi hỏi: "Ơ thế mẹ không hỏi ý bố à?". Mẹ bảo: "Tao chịu là bố mày chịu".

Đấy là lần đầu tiên trong đời, tôi có ý niệm về bất bình đẳng giới.

Lịch sử loài người khởi đi từ loài vượn. Từ ấy đã có bất bình đẳng giới. Phụ nữ thì hái lượm, nam giới thì săn bắn. Ngành thống kê chưa ra đời, nhưng xác suất chết vì hái lượm rất thấp, trừ khi đi hái sầu riêng hay hái dừa. Tai nạn lao động bằng không.

Ngược lại, nam giới phải đi săn voi ma mút, săn cọp răng kiếm, săn tê giác, heo rừng. Nhẹ thì lủng bụng lòi phèo, nặng thì chết queo. Phụ nữ ở nhà rống lên: "Ôi làng nước ơi, con quỷ cọp răng kiếm nó lụi chồng tôi". Khóc ba ngày ba đêm xong bèn đi lấy chồng khác.

Đàn ông Mông Cổ uy dũng sống trên lưng ngựa. Đến tối về làm con ngựa cho phụ nữ cởi. Trong Game of Thrones, anh thủ lĩnh Dothraki thần uy lẫm lẫm, bất khả chiến bại, làm vua cả một vùng thảo nguyên. Ngu dại cưới mẹ Rồng về, ra trận ăn một nhát chém, nhiễm trùng chết queo. Mẹ Rồng lập tức có trai mới.

Khi có chiến tranh, đàn ông bị lôi ra trận, không hẹn ngày về. Trong Trân Châu Cảng, nhỏ vai chính đơm luôn anh bạn thân của anh lính ngỡ như đã chết trận. Tôi nghĩ phong trào khởi nghiệp xuất phát từ việc các anh muốn có tiền cho vợ đi shopping mà ra. Việt Nam có ngày 8/3 ngày 20/10 chứ làm gì có ngày đàn ông.

Cách đánh giá của đàn ông và phụ nữ cũng cực kỳ bất công. Nếu nói: "Con ấy đàn ông" tức là khen cô nàng độc lập, nhưng bảo: "Thằng ấy đàn bà" tức là chửi mười tám đời tổ tông nhà nó. Đàn bà mặc quần jean đẹp tuyệt, tôn lên đường cong. Đàn ông đi uống bia chỉ muốn có cái váy để đi toalet cho tiện, nhưng mấy ông nào dám mặc. Đàn ông Scotland, các anh mới thực sự là nam nhi chi chí. 

Hai người phụ nữ nắm tay nhau đi ngoài đường, người ta thấy dễ thương. Chứ hai trai mà nắm tay đi kiểu gì cũng bị dị nghị. Phụ nữ chỉ thật sự hạnh phúc sau khi lấy chồng. Còn đàn ông lấy vợ rồi mới biết mình đã từng hạnh phúc. Sáng nay, vợ nhét 500 nghìn vào ví, nhìn mặt Bác Hồ trong cái tờ màu xanh ấy tôi chỉ cơ hồ bật khóc, chỉ kịp nói: "Cháu nhớ Bác" rồi đi ra ngoài ăn tô canh bún.

Lương của phụ nữ từng thấp hơn lương đàn ông. Bởi vì công việc họ chỉ là kiếm thêm, còn tiền chính đã lấy hết của chồng rồi. Câu đố ấy đã đi vào huyền thoại: "Con gì ăn ít nói nhiều, chóng già lâu chết miệng kêu tiền tiền". Đấy là con vợ. Nhưng nói vui thế thôi, dám gọi vợ là con thì sẽ bị đánh như con chứ chả chơi.

Lại nói chuyện tình dục. Rất ít ai chê phụ nữ kém chuyện chăn gối, nhưng đàn ông thì đủ thứ nỗi ám ảnh trên đời. Mỗi lần họ cởi đồ ra, ánh mắt dò xét của nữ nhân lướt qua một lượt. Người tinh tế sẽ nói: "Nhìn cưng ha", người sỗ sàng sẽ hô: "Bé thế". Ôi, tàn một đời trai.

Phụ nữ có thể lên đỉnh 7 lần 7 bốn mươi chín lần trong một hiệp. Đàn ông làm một hiệp đã như lội ba quãng đồng. Đã vậy còn phải có trách nhiệm kéo dài. Câu "nhanh thế" với vận động viên điền kinh là tán dương, với đàn ông trên giường là cả một sự xúc phạm.

Bạn thấy đấy, nữ Việt lấy trai tây rất nhiều. Nhưng trai Việt nào dám lấy gái ngoại. Vì họ mặc cảm thân phận thấp hèn, chưa tu tập đủ nên không dám giao lưu quốc tế, sợ nhục quốc thể. Đàn ông Việt khổ lắm.

Bố và con trai nói chuyện.

Con trai: Con muốn lấy vợ.

Bố: Xin lỗi đi

Con trai: Sao lại xin lỗi ạ

Bố: Xin lỗi đi

Con trai: Nhưng con có làm gì đâu

Bố: Xin lỗi đi

Con trai: Ơ kìa bố, sao lạ thế

Bố: Xin lỗi đi

Con trai: Xin lỗi ạ.

Bố: Con đã trưởng thành. Nếu con có thể xin lỗi ngay khi không biết mình có lỗi gì thì con đã có thể lấy vợ rồi đó.

Vâng, phụ nữ đã thống trị đàn ông hàng nghìn năm lịch sử. Và họ không chỉ muốn ta tâm phục, họ còn muốn ta khẩu phục. Thế nên còn đẻ ra thêm ngày 8/3. Đau đớn xiết bao.

Biên tút xong bèn đi đấm lưng cho vợ.

Nguồn: Trước đọc bài này của bác Minh Chiết, nay bác ngưng viết đã lâu, ... nhớ bác.

Tags:

StoriesofLife

Minh Chiết| Tự dưng mắc nợ

by finandlife05/12/2017 12:09

Mình không biết bác Nguyen Van Bao là ai, mình lưu ở đây những bài thú vị từ nguồn facebook công khai của Bác. Mỗi ngày trôi qua mong muốn là một ngày đẹp và thú vị, Bác ấy góp một phần trong đó, ngưỡng mộ bác.

FINANDLIFE

-------------------------

Cty BĐS mời bạn mua ngôi nhà 10 tỷ. Chỉ cần trả 3 tỷ. Họ sẽ thu xếp v ngân hàng cho bạn vay 7 tỷ. Bạn ko cần quan tâm lãi phải trả cho NH vì cty cam kết sẽ thuê lại ngôi nhà đó để kinh doanh và trả tiền cho bạn đủ để bạn trả lãi ngân hàng. NH tất nhiên ko ngu. Họ sẽ giữ giấy tờ ngôi nhà đó chừng nào bạn chưa trả hết 7 tỷ gốc + lãi tiền vay.

NH mới là chủ thực của ngôi nhà đó. Ko phải bạn.

Nếu ko có đủ 10 tỷ thì bạn chỉ là ng đi vay hộ cho cty BĐS mà thôi. Kèm theo 1 tỷ rủi ro. BĐS xuống giá. LS tiền vay tăng. Cty BĐS kêu ko kinh doanh được vì thị trưởng ko nóng như kỳ vọng và ko trả tiền thuê nhà cho bạn.

NH sẽ xiết ngôi nhà đó còn bạn mất 3 tỷ và mắc bệnh đau đầu mãn tính.

 

Nguồn: Nguyen Van Bao, FB

Tags:

StoriesofLife

DISCLAIMER

I am currently serving as an Investment Manager at Vietcap Securities JSC, leveraging 16 years of experience in investment analysis. My journey began as a junior analyst at a fund in 2007, allowing me to cultivate a profound understanding of Vietnam's macroeconomics, conduct meticulous equity research, and actively pursue lucrative investment opportunities. Furthermore, I hold the position of Head of Derivatives, equipped with extensive knowledge and expertise in derivatives, ETFs, and CWs.

 

To document my insights and share personal perspectives, I maintain a private blog where I store valuable information. However, it is essential to acknowledge that the content provided on my blog is solely based on my own opinions and does not carry a guarantee of certainty. Consequently, I cannot assume responsibility for any trading or investing activities carried out based on the information shared. Nonetheless, I wholeheartedly welcome any questions or inquiries you may have. You can contact me via email at thuong.huynhngoc@gmail.com.

 

Thank you for your understanding, and I eagerly anticipate engaging with you on topics concerning investments and finance.

Designed by: Nguyễn Chí Hiếu