FCN phát hành "khủng"

by finandlife18/09/2013 08:26

Trong bối cảnh thị trường chứng khoán khá ảm đạm, nhưng Công ty cổ phần Kỹ thuật nền móng và công trình ngầm FECON (FCN) vẫn dũng cảm theo đuổi chiến lược phát hành khủng. Động lực nào giúp FCN đưa ra quyết định này? Liệu rằng khả năng thành công có cao?

FCN đã liên tục trúng thầu những dự án lớn trong thời gian qua như: Dự án thi công nền móng khu liên hợp Gang thép Formusa, Hà Tĩnh; Dự án Nhà máy điện Thái Bình 1 và Thái Bình 2; Dự án Cảng Lạch Huyện; Dự án xây dựng nhà máy Samsung, Thái Nguyên; Dự án đê chắn sóng ở cảng Nghi Sơn; Dự án nhà máy LG Hải Phòng.Những dự án được ký kết đã đẩy nhu cầu đầu tư tăng cao, buộc FCN phải huy động thêm vốn từ thị trường.

Thật ra, nhu cầu vốn đã được thể hiện trong đề án phát hành vào tháng 10 năm 2012. Theo đề án đó, FCN đã thông báo kế hoạch phát hành 5.09 triệu cổ phiếu, bao gồm chi trả cổ tức 2.76 triệu cổ phiếu; 0.53 triệu cổ phiếu phát hành cho cổ đông hiện hữu với giá 20,000 đồng/cổ phiếu và 1.8 triệu cổ phiếu phát hành cho cổ đông chiến lược với giá 20,000đ/cổ phiếu. Nhưng đề án phát hành đã thất bại, công ty chỉ phân phối được 2.76 triệu cổ phiếu chi trả cổ tức và 162 cổ phiếu cho cổ đông hiện hữu. Số tiền huy động được chỉ là 3.2 triệu đồng, rất bé so với con số mà công ty hướng đến (gần 50 tỷ đồng). Nguyên nhân thất bại chủ yếu do giá cổ phiếu trên sàn diễn biến bất lợi trong thời kỳ phát hành, trong thời gian từ ngày 25/10/2012 đến ngày 11/01/2013, giá FCN chỉ dao động trong khoảng 8,500 đến 12,200 đồng/cổ phiếu, thấp hơn rất nhiều so với mức giá phát hành 20,000 đồng, dẫn đến động lực đóng tiền mua mới không còn nữa.

Tuy thất bại trong huy động vốn từ thị trường vào cuối 2012, nhưng chính nhu cầu vốn đang rất cao đã thúc đẩy công ty tiếp tục đề án phát hành mới trong tháng 7 năm 2013.

Theo đó,

  • Ngày đăng ký cuối cùng để cổ đông hiện hữu thực hiện quyền nhận cổ tức và quyền mua chứng khoán phát hành thêm: ngày 12/08/2013;
  • Thời gian chuyển nhượng quyền mua và thời gian đăng ký đặt mua, nộp tiền mua cổ phiếu: từ ngày 19/08/2013 – 16/09/2013;
  • Thời hạn nộp hồ sơ đặt mua cổ phiếu, chuyển tiền đặt mua và thực hiện giao dịch: ngày 18/09/2013;
  • Thời gian dự kiến đưa cổ phiếu vào giao dịch trên thị trường có tổ chức: trong tháng 10/2013;
  • Thời gian phân phối cổ phiếu: trong vòng 90 ngày kể từ ngày nhận được Giấy phép phát hành của Ủy Ban Chứng Khoán Nhà Nước.

Rút kinh nghiệm thất bại của đợt phát hành năm 2012, FCN đã đổi nhà tư vấn từ Công ty Chứng khoán MB sang Công ty Chứng khoán HSC, đồng thời ký hợp đồng bảo lãnh phát hành với nhà cung cấp dịch vụ tư vấn, cụ thể, HSC cam kết sẽ mua toàn bộ cổ phiếu phát hành mới nếu cổ đông hiện hữu không thực hiện quyền của mình, mức giá bảo lãnh là 12,000 đồng/cổ phiếu. Như vậy, khả năng thành công của đợt phát hành này gần như chắc chắn.

Theo kế hoạch, mức vốn dự kiến thu hút lên đến 198.8 tỷ đồng (gấp 4 lần so với đề án cuối năm 2012). Tiền thu hút được sẽ tài trợ cho những khoản mục sau:

 

Đối tượng sử dụng vốn

Số tiền

Đầu tư máy móc, thiết bị thi công

140,000,000,000

Máy cọc cắt đầm chặt

15,000,000,000

Máy đóng cọc

35,000,000,000

Máy phụ trợ

15,000,000,000

Máy công trình ngầm Jet-grouting

75,000,000,000

Góp vốn bổ sung cho liên doanh FECON Shanghai Harbour

32,000,000,000

Bổ sung vốn lưu động

26,795,930,000

 

Giả sử tất cả những thông tin mà doanh nghiệp công bố và cam kết thực hiện là đúng, vấn đề còn lại của nhà đầu tư vào FCN chỉ là phân tích khả năng tạo ra dòng tiền trong thời gian tới và kiểm tra mức độ pha loãng khi lượng cổ phiếu khủng được lưu hành.

Hiện tại, chúng tôi vẫn chưa đủ thông tin để đánh giá dòng tiền trong một vài năm tới của FCN, chúng tôi sẽ bổ sung vấn đề này trong báo cáo khuyến nghị chi tiết về FCN (dự kiến phát hành sau khi chúng tôi tiếp xúc được với doanh nghiệp). Theo kế hoạch của công ty, trong năm 2013, một số dự án đóng góp doanh thu chủ yếu sẽ là: Siêu dự án nhà máy gang thép Formosa tại Hà Tĩnh: 500 tỷ đồng; Nhiệt điện Thái Bình 1: 160 tỷ đồng; Nhiệt điện Thái Bình 2: 134 tỷ đồng; Nhiệt điện Thái Bình 2 với phần cọc (đợt 1: dự kiến 120 tỷ đồng, đợt 2: 200 tỷ đồng)…

Về rủi ro pha loãng, việc phát hành khủng sẽ làm thu nhập trên mỗi cổ phần của FCN không còn cao như trước nữa (EPS năm 2011: 6,750 đồng/cổ phiếu; EPS năm 2012: 6,847 đồng/cổ phiếu). Theo tính toán của chúng tôi, nếu công ty hoàn thành kế hoạch lợi nhuận năm 2013, EPS 2013 cuối kỳ cũng chỉ đạt 3,018 đồng/cổ phiếu. Giá trị sổ sách cũng sẽ giảm từ 26,379 đồng cuối năm 2012 xuống 17,618 đồng/cổ phiếu cuối năm 2013.

Tóm lại, nhu cầu vốn cho hoạt động đầu tư đã thúc đẩy FCN tiến hành phát hành cổ phiếu với số lượng “khủng”. Trong bối cảnh thị trường chứng khoán không thuận lợi, đây là một hành động dũng cảm. Rút kinh nghiệm thất bại trong năm 2012, FCN đã ký hợp đồng bảo lãnh phát hành với nhà cung cấp dịch vụ tư vấn, đây là hành động nhằm tăng tính chắc chắn cho đợt phát hành. Đứng ở góc độ nhà đầu tư trên thị trường chứng khoán, chúng ta phải tính toán được dòng tiền từ hoạt động của công ty trong những năm tới, đồng thời kiểm tra lại sự pha loãng. Đối với yếu tố dòng tiền, chúng tôi cần thêm thông tin để xác nhận, trong khi đó, với thị giá đang khá thấp hiện nay, sự pha loãng cổ phiếu FCN sau phát hành không đến nỗi quá nghiêm trọng. 

Nguồn: VFS Research|finandlife

Tags:

Economics | Stocks

Hãy là đại bàng tung cánh trên trời cao

by Life17/09/2013 10:23


Ngày xưa, có một ngọn núi lớn, bên sườn núi có một tổ chim đại bàng. Trong tổ có bốn quả trứng lớn. Một trận động đất xảy ra làm rung chuyển ngọn núi, một quả trứng đại bàng lăn xuống và rơi vào một trại gà dưới chân núi. Một con gà mái tình nguyện ấp quả trứng lớn ấy.

 

Hãy là đại bàng tung cánh trên trời cao

Một ngày kia, trứng nở ra một chú đại bàng con xinh đẹp, nhưng buồn thay chú chim nhỏ được nuôi lớn như một con gà. Chẳng bao lâu sau, đại bàng cũng tin nó chỉ là một con gà không hơn không kém. Đại bàng yêu gia đình và ngôi nhà đang sống, nhưng tâm hồn nó vẫn khao khát một điều gì đó cao xa hơn. Cho đến một ngày, trong khi đang chơi đùa trong sân, đại bàng nhìn lên trời và thấy những chú chim đại bàng đang sải cánh bay cao giữa bầu trời.

“Ồ – đại bàng kêu lên – Ước gì tôi có thể bay như những con chim đó”.

Bầy gà cười ầm lên: “Anh không thể bay với những con chim đó được. Anh là một con gà và gà không biết bay cao”.

Đại bàng tiếp tục ngước nhìn gia đình thật sự của nó, mơ ước có thể bay cao cùng họ. Mỗi lần đại bàng nói ra mơ ước của mình, bầy gà lại bảo nó điều không thể xảy ra. Đó là điều đại bàng cuối cùng đã tin là thật. Rồi đại bàng không mơ ước nữa và tiếp tục sống như một con gà. Cuối cùng, sau một thời gian dài sống làm gà, đại bàng chết.

can đảm lên và chiến thắng nỗi sợ hãi của bạn

Lời bàn:

Trong cuộc sống đời cũng vậy: Nếu bạn tin rằng bạn là một người tầm thường, bạn sẽ sống một cuộc sống tầm thường vô vị, đúng như những gì mình đã tin. Nhiều người đã từng tin và bỏ công sức để đi tìm ý nghĩa của cuộc sống, nhưng giữa cuộc sống xã hội họ đã quên mất mình là ai, và đã đánh mất nguyện ước xưa kia của mình. Vậy nếu bạn có một ước mơ chân chính, hãy cố thực hiện ước mơ của mình! {VnTim™}

Tags:

StoriesofLife

Comments|Kinh tế Việt Nam vì đâu nên nỗi?

by finandlife14/09/2013 08:37

Tôi tâm đắc bài viết của Huỳnh Thế Du “Kinh tế Việt Nam vì đâu nên nỗi”.

--------------------------------------------------------

Đây là một phân tích rất xác đáng cho nền kinh tế Việt Nam. Nội lực kinh tế Việt Nam đã suy yếu đáng kể vì hành vi một tầng lớp doanh nhân! Những năm 2000, doanh nghiệp Việt Nam đã tạo được một cú hích lớn về sản xuất kinh doanh trong nước, khi luật doanh nghiệp cởi trói nhiều hoạt động làm ăn, tầng lớp doanh nhân lúc đó chí thú làm việc để tạo ra của cải vật chất cho xã hội, đến khi gia nhập WTO, dòng tiền nóng nước ngoài ồ ạt chảy vào trong nước, làm giá cả tài sản tăng vùn vụt. Chính hiện tượng tăng giá tài sản quá nhanh đã tạo ra những loại hình kinh doanh tạo ra tiền nhanh và dễ dàng hơn rất nhiều so với đầu tư vào sản xuất, bán hàng, dịch vụ chăm sóc khách hàng… đã làm cho doanh nhân lao vào đầu cơ thay vì đầu tư.

Phóng lao phải theo lao, ngay khi dòng tiền không còn chảy vào ào ạt nữa, hoạt động đầu cơ ít đất sống hơn, nhưng đội ngũ doanh nhân đã quen với đầu cơ, ăn xổi kia vẫn cố bám trụ với đầu cơ hòng mong “một phép lạ mới”. Hoạt động sản xuất kinh doanh vốn dĩ tiêu tốn rất nhiều công sức và sự sang tạo của con người không còn được đặt lên hàng đầu, là mục tiêu tối thượng, sống còn nữa, mà ẩn nấp đâu đó vẫn thấy hình bóng của đầu cơ. Một doanh nghiệp làm ăn rất tốt trong ngành hạt điều, đã đầu cơ và phải trả giá, nhưng trong các giải trình gần đây vẫn cho người ta thấy “ước mơ” nếu “giá nhân điều thế giới tăng trở lại”, công ty sẽ vượt qua khó khăn. Cái mệnh đề “IF” kia tuy đơn giản nhưng nó thể hiện rất rõ sự “níu kéo” của một thời “làm giàu dễ dàng” và tâm lý hám lợi, tâm lý ăn xổi chưa được xóa bỏ trong đầu óc của doanh nhân.

Đứng góc độ một người làm trong lĩnh vực chứng khoán, tôi vẫn muốn doanh nhân hãy tập trung cao độ vào hoạt động sản xuất kinh doanh chính, đầu tư nguồn lực để tạo ra sự khác biệt, sức mạnh sản phẩm của mình. Có như vậy, doanh nghiệp mới “đáng giá” trong mắt của những nhà đầu tư, và lúc đó ở thị trường sơ cấp, doanh nghiệp sẽ dễ dàng thu hút vốn vì những đề án kinh doanh rõ ràng, minh bạch. Ở thị trường thứ cấp, những nhà đầu tư sẽ yên tâm nắm giữ và trao đổi cổ phiếu qua lại, tầng lớp nhà đầu tư thật sự sẽ nắm lại phần đông, phần quan trọng bên cạnh những nhà đầu cơ.

Cả thị trường thứ cấp và sơ cấp cùng phát triển thì thị trường chứng khoán sẽ phát triển thôi!

Cuối cùng, về phía doanh nghiệp, hãy đừng đầu cơ nữa… 

Nguồn: finandlife|vneconomy

Tags:

Economics

Bước chân tới thiên đường

by Life12/09/2013 22:28

“Có một câu chuyện tôi muốn kể cho các em. Các em có thể buồn, nhưng điều này cần thiết. Trước hết tôi xin lỗi khi giấu tất cả các em, Kim không phải là một giáo viên...”

Dựa trên một tình tiết có thật tại Minnesota

Dành lời cảm ơn tới Jenny Foxx

***

Tháng hai. Ngày thứ ba.

Tôi bị dị ứng, không phải tôm cua cá mực ngao sò ốc hến, mà là dị ứng đến trường. Tôi là một người ghét chủ nghĩa học hành.Bệnh này không phải là hiếm, vì thế người ta thường tạo ra nhiều thứ hứng thú ở trường để lôi cuốn học sinh đến hơn. Ví dụ như bóng rổ, ví dụ như các party đầu tuần, ví dụ như các cuộc thi "queen of school"...Nếu như phân tích một cách kỹ lưỡng thì các vấn đề khiến cho tôi (và một cơ số những người khác) không thích đến trường đó là giáo trình học tập thiếu đổi mới, sự giảng dạy kém sáng tạo, và cơ sở vật chất đuối kém.

Thôi, tôi không nói nữa kẻo nó sa đà vào sự phê phán (mà thực ra nó đúng là như thế!), tôi sẽ chuyển sang nói về một người đã khiến cho tôi thích thú đến trường hơn. Đó là một chàng trai, tất nhiên là rất đẹp trai...

Tôi đùa đấy! Trường tôi chả có chàng nào đẹp trai, hoặc là đẹp trai một cách xinh gái, mà tôi chúa ghét dạng con trai như thế. (Nghe này các chàng trai, một trong những cách để làm mình đẹp trai đó là trước hết hãy chứng tỏ mình là con trai, điểm này càng ngày càng thiếu trầm trọng =.= ) Đó là một giáo viên, dễ hiểu đó là một giáo viên mới xuất hiện trong trường tôi.

Anh tên là Kim. Tôi, rất thích thú, chỉ có thể gọi là anh bởi Kim chỉ hơn chúng tôi năm tuổi. Cao hơn tôi một cái đầu. Lịch lãm. Cuốn hút. Anh vừa tốt nghiệp đại học... Thôi, tôi để anh tự giới thiệu thì khách quan hơn...

- Chào các em.

Anh đứng dựa vào bảng, dáng đứng hệt như một học sinh ngổ ngáo bị phạt đứng góc lớp. Anh mỉm cười:

- Ai là lớp trưởng nhỉ?

Hân đứng lên, nhất định nó không phải lớp trưởng, nhưng nhất định là tôi thấy nó đang đứng lên. Nó ngoác miệng:

- Dạ thưa thầy, đây là lớp trưởng ạ.

Rồi nó chỉ vào Ngọc. Cả lớp suýt cười bởi tính nặc nô ham hố của nó. Ngọc lúng túng đứng lên:

- À..dạ thưa thầy. Em ạ!

Anh xua tay:

- Không cần gọi là thầy, gọi là anh được rồi. Ờ, em tên gì?

- Dạ, Ngọc ạ!

- Tốt.

Anh xoa xoa cằm:

- Anh là Kim. Anh dạy thay cho thầy, à, thầy gì nhỉ? Đúng rồi! Thầy Dương! Dạy môn Giáo dục công dân, ừm, môn này khoai đây!

Cả lớp tôi phì cười, cái gì thế này, đây thực sự là giáo viên dạy thay sao. Trông anh có dáng vẻ của một business man hơn! Anh khoát tay:

- Các em cất hết sách vở đi, trong giờ của anh các em không cần bỏ sách vở ra bàn. Chỉ cần nói chuyện thôi, nhưng nếu ai muốn ghi lại điều gì thì cứ tự nhiên. Ai muốn ăn cứ ăn, ai muốn uống nước cứ uống, nếu ai muốn ngủ cũng cứ tự nhiên, anh chỉ cần hai quy tắc: một là không nói to, hai là không nhìn đồng hồ, anh rất sợ khi anh đang nói người khác nhìn đồng hồ! Tiện thể, nếu anh lên lớp muộn thì không cần chạy xuống báo ban giám hiệu!

Những tiếng ồ và vỗ tay lốp đốp vang lên trong lớp đầy thích thú. Anh suỵt một tiếng:

- À quên, không vỗ tay nữa! Cái này thì cho đỡ ồn!

Tôi nhớ rất rõ đó là ngày thứ ba của tháng hai. Nhân vật kỳ lạ đó xuất hiện dưới tư cách giáo viên giáo dục công dân. Kim rõ ràng gây một ấn tượng mạnh ngay từ những cử chỉ như của một chuyên gia tâm lý học. Nhưng đó mới chỉ là phần đầu.

***

Trò chơi học đường

Đó là những cảm giác của tôi trong hai tiết giáo dục công dân mỗi tuần, trùng cảm giác với phần còn lại của lớp. Bạn biết một giáo viên nào lên lớp với không một giáo án trong tay, không mang một thứ gì đó có liên quan đến giảng dạy. Kim đi vào lớp, thường là tay đút túi quần, quên không tả, anh mặc vest, luôn chỉ mặc vest đen, anh đứng sát bàn đầu tiên, ít khi quan tâm đến việc hôm nay phải dạy gì.

- Lòng yêu nước?

Anh nhìn lướt qua quyển sách của Ánh – nó ngồi ở bàn đầu - rồi ra hiệu cho Ánh cất sách vào túi.

- Ờ, đây là một chủ đề hay đấy! Em, em có yêu nước không? Anh luôn thích những câu trả lời thật nhé.

Anh chỉ vào Bảo. Thằng này nheo mắt:

- Theo một nghĩa nào đó thì là có ạ.

- Theo nghĩa nào đó là theo nghĩa nào?

- Em cũng không rõ lắm, nhưng đại khái thì là yêu ạ!

Cách trả lời nhảm nhí của thằng này khiến tôi phì cười.

- Em có yêu đội bóng nào không?

- Dạ có, Barca ạ.

- Dứt khoát nhỉ. Thế khi Barca bị loại ở cúp C1 năm nay em có buồn không?

- Có chứ ạ.

- Thế lúc nghe đến sản lượng khai thác hải sản của nước ta giảm 25% trong năm vừa rồi, em có buồn không?

- Dạ...không ạ.

- Đấy, thế thì cũng chưa yêu nước lắm!

Bảo lúng túng. Anh cười:

- Anh đùa đấy, anh cũng không buồn vì anh không ăn hải sản! Nhưng nếu là sản lượng cà phê giảm thì anh sẽ buồn lắm đấy!

Cười. Anh lại xoa xoa cằm, động tác quen thuộc:

- Có lẽ là ở mỗi một hoàn cảnh đều khác, không thể so sánh các em với các anh hùng đã xả thân cứu nước trong hai cuộc chiến tranh của chúng ta, vì các em sinh ra trong thời bình, điều ấy là không chính xác. Anh nghĩ, các em yêu nước theo cách của các em, yêu chỉ đơn giản vì đã được sinh ra ở nơi này. Anh nhớ, cách đây 5 năm, khi anh bắt đầu đi du học....

Và Kim kể về những ngày xa nhà của anh, những lúc đi học về tối khuya, bật BBC VN lên nghe những bản tin về đất nước, thấy lòng vui vẻ lạ thường, những lúc nghe tin có sóng thần nơi này, bão lũ nơi kia, lại thấy lòng ngập tràn lo lắng, anh kể hội sinh viên Việt Nam ở đó giúp đỡ, san sẻ, yêu thương nhau như thế nào, yêu nước là yêu những người cùng sinh ra trên quê hương...Không kể khổ, không so sánh, Kim nói với chúng tôi về những gì anh đã trải qua và đúc kết được...Những câu chuyện giản dị, anh ngồi một cách bình thản, chúng tôi chăm chú lắng nghe.. Những cảm xúc dâng lên trong từng đứa như là lần đầu biết thế nào là yêu nước, là tình bạn thực sự, là tình yêu, là lòng dũng cảm...

Những bài giảng của anh luôn như thế. Kim đang dạy, chắc chắn rồi bởi đó cũng là những chủ đề trong sách giáo khoa, nhưng ung dung như là đang trò chuyện. Đấy, tôi lại thiếu khách quan rồi, chỉ đơn giản là anh là một giáo viên đặc biệt. Anh dạy chúng tôi được ba tháng bốn ngày, tôi không nghỉ một buổi nào từ ngày thứ ba của tháng hai. Đó là giá trị của một giáo viên đặc biệt, mà đôi khi tôi cảm thấy gọi anh là giáo viên cũng không hợp lý lắm, bởi Kim như là một người anh, cũng như nhiều lần, tôi chắc chắn ba mươi hai đứa còn lại trong lớp cảm thấy tương tự.

***

Life's that

Những ngày tháng năm nóng ran. Chỉ muốn chuồn ra quán nào đó có điều hoà ngồi đánh bài hoặc chơi cá ngựa giết thời gian. Nhưng vẫn còn thứ kéo chúng tôi ở lại lớp học...

Kim thuộc tên tất cả những đứa lớp tôi một cách nhanh chóng, có lẽ vì anh hay hỏi thăm học sinh, anh khen hoặc chê một vài thứ linh tinh. Như hôm trước Kim nói rất thích đôi giày

búp bê màu tím hồng của An, hỏi nó mua ở đâu để anh mua cho em gái anh. Anh thường xuyên thế, đến mức bọn tôi cảm thấy quen, hay chủ động chia sẻ những chỗ hay ho. Có lần anh đến lớp và nói tối ai rảnh thì đi ăn bún ốc thịt bò với anh, anh mới tìm được một quán hay ho ở tít tận Đại La, cuối cùng thì thiếu bốn đứa, còn lại chúng tôi làm loạn cả quán lên, đơn giản kinh khủng nhưng vui vẻ kinh khủng... Những ngày khó quên với một người khó quên. Chẳng ai để ý lúc đấy Kim là người hay đứng trên bục giảng, ờ thì học với ai còn chẳng có kiểm tra, chẳng có điểm số cơ mà. Anh nói tất cả những người có thái độ tốt trên lớp, sống tốt ngoài lớp thì sẽ mười phẩy hết, chẳng có gì sai bởi giáo dục công dân là môn về đạo đức, vậy thì tại sao lại phải đánh giá đạo đức qua việc học thuộc lòng?

Đúng không nhỉ?

Tôi cho là đúng.

Một câu cũ, những ngày như thế không nhiều.

***

Tôi không muốn kể ra đoạn cuối của câu chuyện, nhưng lại cũng có trách nhiệm hoàn thành nốt câu chuyện gần như có thật này. Ba tháng bốn ngày từ hôm thứ ba của tháng hai, Kim không lên lớp. Đó là một tiết học trống. Chúng tôi ngồi chờ đúng bốn mươi nhăm phút và bắt đầu tiết học môn khác, rất nhiều thắc mắc nhưng chúng tôi làm đúng điều anh dặn hôm đầu tiên, không báo ban giám hiệu. Một vài đứa biết số lấy máy ra nhắn tin cho anh nhưng anh không trả lời.

Tiết tiếp theo môn của anh, thầy Thắng hiệu phó lên lớp, chúng tôi xì xào. Có cái gì đó không ổn diễn ra trong lòng tôi. Thầy ra hiệu cho cả lớp không cần đứng lên chào.

Thầy đứng ở giữa lớp, nhìn chúng tôi. Một hồi lâu. Rồi thầy nói, chậm rãi:

- Có một câu chuyện tôi muốn kể cho các em. Các em có thể buồn, nhưng điều này cần thiết. Trước hết tôi xin lỗi khi giấu tất cả các em, Kim không phải là một giáo viên...Anh là một sinh viên của viện Kiến Trúc Paris, vừa tốt nghiệp năm ngoái...

Không một tiếng nói nào vang lên từ phía dưới. Thầy Thắng tiếp tục:

- Kim bị chứng phồng cơ tim, bất cứ lúc nào cũng có thể ảnh hưởng đến sự sống. Cách đây hơn ba tháng, anh đã đến trường và xin phép được dạy môn giáo dục công dân cho một

lớp trong trường. Anh nói ra câu chuyện của anh, và nói rằng chỉ cần được dạy và tiếp xúc với các em là niềm hạnh phúc nhất của anh bây giờ. Trước khi đi, Kim muốn được nói chuyện, được truyền lại những kinh nghiệm sống của anh cho các em, chỉ cần như thế là anh thấy mình không có gì tiếc nuối... Ban giám hiệu đã họp lại và quyết định đồng ý theo mong muốn của Kim...

Vẫn không một âm thanh nào có thể vang lên trong lớp.

- Cách đây ba ngày, Kim bị phồng động mạch chủ dẫn đến tắc mạch máu lên tim, và anh mất...

Tôi hồi tưởng lại tất cả những cử chỉ ấy, nụ cười ấy. Chính là như thế, đó không phải là một kỹ thuật, đó là những điều đến từ tình yêu, đến từ cuộc sống mà anh mang lại. Chợt nhớ câu anh từng nói: "Nếu cuộc sống là một bản nhạc... thì hãy hát nó lên...", anh đã khơi lên trong mỗi đứa một niềm yêu đời lặng lẽ, để biết quý trọng những giờ phút sống hơn. Giờ tôi mới hiểu mỗi lời anh nói với chúng tôi, là những bước chân đến một nơi xa của anh...

Tôi khóc, như mọi lần, tôi biết tất cả đang khóc...

"Thầy Kim, ở thiên đường thầy có nhìn thấy những giọt nước mắt ấy không?"(truyenngan.com.vn-Minh Nhật)

 

Tags:

StoriesofLife

Đọc giúp bạn|Thiền sư Thích Nhất Hạnh thăm World Bank (tt)

by finandlife12/09/2013 17:35

Kỳ 1 ở đây!

“Chúng ta sống để khỏa lấp những khổ đau. Ta chạy trốn nhưng lại đi lạc lối”.

Thích Nhất Hạnh

Bài gốc trên Blog Hiệu Minh ở đây.

Dưới đây là một số điểm chính của bài viết:

Đúng như kế hoạch, ngày 10-9-2013, đoàn Làng Mai có bài giảng về thiền và lòng từ bi. Khoảng 300 người tham dự, hội trường đông nghẹt, không còn ghế trống suốt từ 8:30 sáng đến 5:00 chiều.

Phật là từ bi và chánh niệm một cách khoa học, nói rằng, con người có thể tập luyện để có được hai đức tính đó.

“Nền văn minh loài người đã và đang bị lạm phát và lạm dụng khiến con người chúng ta hóa thành người xa lạ – xa lạ với chính bản thân mình, với gia đình mình, và với làng xóm quê huơng mình.

Chúng ta sống để khỏa lấp những khổ đau. Ta chạy trốn nhưng lại đi lạc lối.

Lẽ sống trong ta là niềm hạnh phúc chứ không phải trở thành số 1.Tập thiền, ta sẽ sống mọi khoảnh khắc trên đời sao cho có ý nghĩa nhất.

Thiền mang lại niềm vui, tránh xa những nỗi sợ hãi, không còn tức giận, chẳng còn hối tiếc. Hạnh phúc chính là nơi đây, là thời điểm này. Ngay giờ đây, bài tập đầu tiên sẽ giúp ta cảm nhận được những điều kỳ diệu trong cuộc sống. Sống ở trên đời đã là một phép nhiệm mầu.

“Có một liên quan chặt chẽ giữa khổ đau và hạnh phúc. Ai bỏ chạy trước khổ đau thì cũng khó tìm ra hạnh phúc.Bạn nên đi tìm nguyên nhân của khổ đau của chính mình. Từ đó hiểu và thương sẽ chớm nở. Đó là chìa khóa của hạnh phúc. Mọi của cải và quyến hành trên thế gian này không thể đem lại hạnh phúc, nếu không có hiểu và thương. Trước những quá khích, trù dập, lo sợ và sân hận, thì mình chỉ có một cách mà thôi: Hãy quan sát bùn cho thật kĩ, để trồng trên đó một cây hoa sen.

Tới trưa, Thiền sư dẫn cả đoàn đi dạo phố. Đi rất chậm theo đúng kiểu nhà chùa, từng bước khoan thai, không ai nói với ai câu nào và Thầy gọi đó là thực tập đi trong chánh niệm. 

Trưa có bữa cơm trong im lặng rất đặc biệt. Sư cô giới thiệu cách ăn thiền. Khi ăn thì phải tập trung vào ăn, không nói chuyện. Sư cô nói, trong WB nhà các anh các chị hay có kiểu working lunch – ăn và làm việc. Nhà ăn cứ như cái chợ.

Hôm nay thử ăn và im lặng một hôm xem sao. Chánh niệm trong ẩm thực là nhìn đĩa cơm là đĩa cơm thì bạn đã đạt đến độ thiền. Nếu bạn ăn và nghĩ đến dự án chưa xong, báo cáo còn mấy dòng, thì bạn cần phải học chánh niệm, học cách tập trung cao độ, việc nào ra việc ấy.

Nhưng sư cô dạy, miếng ăn là của đất mẹ, của bao người khốn khó tạo nên. Khi ăn, ta nhìn vào miếng ăn và biết ơn người nào đó mang lại cho ta, và nhờ trời mình may mắn hơn bao nhiêu người khác vẫn còn được ăn, còn được ngồi đây.

Khi giảng về cách thức đối diện với khó khăn, Sư cô dùng hình tượng cây trước bão. Nếu nhìn ngọn cây trong giông tố run lên bần bật thì cứ nghĩ sắp đổ đến nơi. Nhưng nhìn thân cây vẫn còn vững lắm, nhìn dưới gốc chưa thấy động tĩnh gì.

Nếu lúc nóng giận, khó khăn ta thấy đầu bốc lửa, nhưng nếu chế ngự thì con tim vẫn đập đều và dưới chân đất vẫn đứng im. Thiền giúp cho con người sự bình yên trong tâm hồn và đó là nguồn gốc của sự thành công vì đầu óc tỉnh táo để xứ lý mọi vấn đề.

Nguồn: finandlife|hieuminh

Tags:

StoriesofLife

DISCLAIMER

I am currently serving as an Investment Manager at Vietcap Securities JSC, leveraging 16 years of experience in investment analysis. My journey began as a junior analyst at a fund in 2007, allowing me to cultivate a profound understanding of Vietnam's macroeconomics, conduct meticulous equity research, and actively pursue lucrative investment opportunities. Furthermore, I hold the position of Head of Derivatives, equipped with extensive knowledge and expertise in derivatives, ETFs, and CWs.

 

To document my insights and share personal perspectives, I maintain a private blog where I store valuable information. However, it is essential to acknowledge that the content provided on my blog is solely based on my own opinions and does not carry a guarantee of certainty. Consequently, I cannot assume responsibility for any trading or investing activities carried out based on the information shared. Nonetheless, I wholeheartedly welcome any questions or inquiries you may have. You can contact me via email at thuong.huynhngoc@gmail.com.

 

Thank you for your understanding, and I eagerly anticipate engaging with you on topics concerning investments and finance.

Designed by: Nguyễn Chí Hiếu