Chiếc áo màu lông chuột

by Life05/08/2014 20:51

1.

Em ngồi ở một góc phòng. Khuôn mặt nhìn vào hư không với chiếc cằm chẻ xinh xắn đặt trên đầu gối tựa như một con mèo ốm.

Anh ngồi trên giường. Nhìn em, im lặng và cười.

Không hiểu tại sao anh lại cười trong một giây phút không có gì vui như thế. Chỉ là cười mỉm thôi, nhưng nụ cười ấy cũng nhanh chóng vụt tắt. Những nhúm bông gòn trắng muốt từ con gấu bông anh tặng em hôm nào đang rơi lả tả khắp sàn nhà. Một ít còn lơ lửng trong không trung. Anh nhìn như tuyết rơi. Tuyết rơi trong căn phòng lặng lẽ, không một âm thanh nào phát ra từ anh và từ em, chỉ có những tiếng chuông gió lạnh lùng vang lên mệt mỏi.

Em sẽ dọn đi!

Anh im lặng không nói một tiếng nào khi em đứng dậy và khoác chiếc áo jean màu lông chuột -thứ mà chúng ta mua cùng nhau tại chợ đêm trong lần đầu đi chơi-. Em mặc nó vào một cách khó khăn. Nó không còn vừa vặn với em nữa chăng? Và em bực dọc quăng nó xuống sàn nhà.

... Đó là một đêm mùa thu, trời sáng trăng và những cơn gió dịu dàng. Anh bối rối nắm lấy bàn tay em. Trời thanh mát là vậy mà tay anh ướt đẫm mồ hôi. Trái tim anh thì như đang nhảy theo một nhịp điệu cuồng quay nào đó.

- sao tay anh nhiều mồ hôi vậy? - anh làm ướt tay em hả... Anh xin lỗi... Anh...

Anh vừa nói vừa định rút bàn tay run rảy của mình lại. Trái tim nhói lên một cái, như thể một thứ gì rất khủng khiếp vừa va vào thành ngực. Nhưng trong phút giây sự thất vọng chỉ vừa thoáng xuất hiện trong đầu anh, thì em một cách dịu dàng giữ bàn tay anh lại. Em nâng tay anh lên ngang tầm mắt, và nở một nụ cười ngọt ngào.

- Nhưng mà em thích như vậy anh à...

Sau câu nói đó, bàn tay anh giữ chặt bàn tay em suốt buổi tối. Sự ẩm ướt hình như là không rời đi, vì trái tim thanh xuân tuổi trẻ lần đầu nắm tay người con gái mình yêu, khiến sự hồi hợp trong anh đánh chiếm tất cả xúc cảm. Anh không kiểm soát được bản thân mình, bao gồm cả những tuyến mồ hôi. Nhưng nụ cười của em, sự hồn nhiên trong sáng từ ánh mắt của em và bàn tay không rời khỏi dù là một giây, khiến cho sự ấm áp cứ tăng dần lên. Từng gam hạnh phúc len lõi vào những đầu mút thần kinh và bắt đầu lan tỏa. .

- anh, chiếc áo khoác kia, đẹp quá...

Anh và em dừng lại một gian hàng bán áo khoác dọc vỉa hè trên chợ đêm. Anh chẳng đủ óc mỹ thuật để hiểu ra chiếc áo khoác màu lông chuột ấy đẹp như thế nào, và cũng chẳng đủ kiến thức kỹ thuật về thời trang để hiểu hết những điều em phân tích về những đường cắt may ráp nối. Anh chỉ biết đó là chiếc áo mà em thích, và nó sẽ trở thành món quà đầu tiên anh tặng em. Món quà cho buổi tối đầu tiên em thành bạn gái của anh...

Và kể cả lúc đưa tay vào túi quần sau để lấy bóp tiền ra thanh toán, bàn tay còn lại anh cũng không rời khỏi bàn tay em.

- Có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa!

- Sao vậy?

Anh hỏi. Hỏi xong anh mới biết đó là một câu hỏi ngớ ngẩn. Làm sao anh và em còn có thể gặp nhau nữa trong cái hoàn cảnh này. Khi anh bây giờ không còn là ngừơi đàn ông của em như trước đây. Anh chỉ còn khuôn mặt của người đàn ông đó thôi. Anh còn tự thấy mình xa lạ, huống chi một người nhạy cảm như em thì làm sao không nhận ra những đổi thay của anh từ trong ánh mắt? Trái tim của anh không còn là thứ độc một ngăn như anh từng ví von. Đầu óc của anh không còn đơn giản như lúc anh mới rời khỏi trừơng đại học. Anh chợt nhớ đến câu nói của em hôm trước, "Tham vọng của anh đang bóp nghẹt tình yêu của em... "

Em nói đúng đến từng chữ. Bóp nghẹt tình yêu của em. Ừ, của em thôi, còn tình yêu của anh, anh không biết nữa... Em cầm lấy nắm cửa và dừng lại. Anh biết em chờ anh nói một cái gì đó. Anh biết em chờ anh đứng dậy và làm một cái gì đó. Nhưng sao anh không nhấc mình lên nổi, sao môi anh không nhấp nháy dù chỉ một lời, dù chỉ là gọi lấy tên em...

Sao anh không thể?

Cái nắm tay không buông rời nửa giây ngày ấy rơi vỡ nơi đâu rồi ?

Em đi thật lâu, anh mới bước xuống khỏi giường. Anh bước lại gần cửa sổ và nhìn ánh trăng mượt mà trên cao gieo vào đêm hoang vắng. Lòng anh cũng hoang vắng. Không phải từ đêm này mới thế, đã từ lâu rồi, dù là khi có em kề bên đi chăng nữa, cũng trống trãi lạ kỳ. Anh chợt hiểu, tham vọng của mình đã nhấn chìm tình yêu của anh từ trước khi nó kịp bóp nghẹt tình yêu của em. Có lẽ vậy, chỉ có điều đó mới giải thích nổi những gì đang xảy ra với anh trong đêm nay.

Căn biệt thự này không còn hơi ấm của em.

***

Em đứng lại phía ngoài cánh cổng thật lâu.

Căn biệt thự nguy nga tráng lệ từng một thời chỉ có trong giấc mơ của em và anh. Vậy mà bây giờ với em nó có nào khác hơn là mồ chôn cho mối tình đầu ngọt ngào.

Dáng anh đứng bên khung cửa sổ. Ánh trăng vằng vặc... Sao anh không giữ em lại?

Chỉ cần một cái nắm tay...

Điều đó bây giờ quá xa xỉ đến nỗi em không thể nhận được từ anh nữa sao?

... Hai bàn tay anh vẫn ẩm ướt như lần đầu nắm lấy tay em. Lúc này hai bàn tay ấy đang che kín đôi mắt em.

Anh dẫn em đi tới một nơi vô cùng bí mật. Và anh bảo đó là điều tuyệt nhất mà suốt bảy năm qua anh mới có thể dành cho em.

Bóng tối từ từ biến mất trong thị trường quan sát của em. Ánh sáng lờ mờ xuất hiện. Đó là thứ ánh sáng màu vàng lung linh, nhưng không tường tỏ. Một cách chậm rãi từng góc nhà khang trang diễm lệ xuất hiện trước mắt em với những món đồ gia dụng và nội thất đắt tiền. Em chưa dứt được nỗi bàng hoànn thì sự choáng ngợp tiếp nối khi anh dẫn em vào một căn phòng rộng rãi trong ngôi biệt thự mà anh bảo là của chúng ta. Căn phòng ấy không khác chi một xưởng thiết kế thời trang chuyên nghiệp với đầy đủ những thứ chuyên dụng. Đúng như những gì gần bảy năm trước trong một đêm nào đó, ngồi bên vỉa hè ăn hủ tíu gõ, em nói anh nghe. Cứ tưởng anh mãi dúi đầu vào tô hủ tíu vì tính háu đói của mình, sẽ chẳng bao giờ anh để vào đầu những điều em đang mô tả. Vậy mà đêm nay, anh đang biến giâc mơ của em thành sự thật.

Em lao vào vòng tay anh với tất cả yêu thương mà mình dành cho chàng trai của mình. Vào phút giây đó, những suy nghĩ tiêu cực vừa manh nha về những đổi thay của anh cơ hồ như dập tắt. Trong chiếc ôm rất chặt đó, mối tình đầu chảy dài tuổi thanh xuân ngỡ đang dần bước vào hồi thoái trào chợt nhiên tràn căng sức sống.

- Ngày mới ra rường, anh có hai ước mơ... Một là sẽ nhanh chóng thành công và mua một ngôi nhà thật lớn. Ước mơ thứ hai, là. . Là. . Mời em. . mời em làm nữ chủ nhân của ngôi nhà này... Anh không quên những điều em nói bên xe hủ tíu gõ đêm đó đâu, nhưng mãi gần bảy năm anh mới làm được, không biết với sự chậm trễ này, em... em có đồng ý biến ước mơ thứ hai của anh thành sự thật không ?

Lời anh nói, ngắt quảng bởi sự ngập ngừng từ trong hơi thở. Em thấy mình như gặp lại chàng trai run rẫy cầm tay em năm nào, chứ không phải người đàn ông hơn hai năm qua chỉ gặp em trong vội vã và thường xuyên khất hẹn. Em cười, nhưng đôi mắt em bắt đầu long lanh và sóng mùi cay cay.

- anh đang là Giám đốc điều hành của một nhãn hàng lớn mà vẫn nói cà lăm với đôi bàn tay ướt đẫm mồ hôi vậy sao ?

- ờ ờ. . em biết không, mỗi lần đứng trước em, là anh... là anh... chỉ còn là chàng trai trẻ của bảy năm về trước...

Em không trả lời bất cứ điều gì, chỉ lẳng lặng đưa tay lau vội giọt nước mắt cảm động vừa trực trào ra khỏi khóe mắt. Và nhích lên một bước chân, em vòng tay qua cổ anh, hôn anh say đắm...

Bóng anh vẫn hắt lên rèm cửa sổ. Như là bất động. Đêm vẫn cứ thế mà trôi đi.

Suơng lạnh đã tràn lan khắp lối, và em biết em phải về thôi, khi chàng trai yêu em đã không còn hiện hữu. Đôi bàn tay ướt đẫm mồ hôi đã được lau khô bằng vẻ đĩnh đạc lạnh lùng của một người đàn ông-người đàn ông không còn yêu em trên tất cả những gì anh ta muốn có-... .

***

2.

 

Phương khoác chiếc áo màu lông chuột vào rồi xoay người qua lại, tự thoả mãn với hình dáng của mình trong gương. Khải ngồi trên ghế sofa phía sau nhìn cô bạn gái trẻ bằng phong thái lạnh lùng. Mái tóc cột đuôi gà của Phương cứ di động theo từng bước chân nhún nhảy, khiến Khải cảm thấy lòng rộn rã. Thật khó cho một người đàn ông ngót 30 tuổi độc thân rộn rã như vậy. Phương quay lại, tìm ánh nhìn của khải, rồi mỉm cười :

- Lấy cái này nghen anh, em thấy nó đẹp quá à.

Khải gật đầu. Anh gọi người quản lý lại và thanh toán tiền. Cũng là một chiếc áo màu lông chuột, chợt nhiên màu áo ấy khiến lòng anh lợn cợn một thứ gì đó lạ lẫm.

- Anh đang tiếc tiền đấy á?

Khải như người mất hồn suốt trên đường về, cho đến khi Phương hỏi. Anh lắc đầu, nở một nụ cười sắc lạnh, quyến rũ đến lạ kỳ.

Đêm nay cũng là một đêm có trăng. Ánh trăng phản chiếu trên mặt kính xe hơi tạo nên những đốm sáng mờ ảo. Phương hỏi những câu hỏi vu vơ. Câu hỏi của cô gái đôi mươi khiến anh phì cười. Nó trong trẻo như chính con người Phương. Anh dừng xe lại tại một cửa hàng Medinet.

- Anh mua gì, để em mua cho?

Phương đề nghị, mắt Phương hiền lành như chính ánh trăng soi rọi trên cao.

- Không, thứ này để anh mua tiện hơn...

Phương gãi đầu không hiểu Khải đang nói gì. Nhưng Phương không thắc mắc thêm cứ ngồi yên và đợi Khải. Anh trở ra với một gói gì đó trên ta. Anh quăng chúng ra băng sau rồi nở một nụ cười với Phương. Phương vẫn nhẫm lời ca của một bài hát nào đó, hồn nhiên quá đỗi. Khải cứ nhìn Phương như vậy, không lái xe đi, cho đến khi thoáng thấy ánh mắt Phương dò hỏi anh mới chịu nhấn ga vào số. Ánh trăng vằng vặc như cố làm sáng thêm những khoảng khuất tối tăm nào đó. Phương tò mò nhìn ra băng sau khi Khải đang xuống xe mở cổng vào căn biệt thự. Ánh trăng rọi rõ hai chữ cái. Chữ O và chữ K. Phương rùng mình khi nhận ra đó là cái gì. Phương nhìn Khải. Người đàn ông mà Phương yêu rất mực vẫn lạnh lùng và yên lặng. Khoảng cách tuổi tác khiến Phương đôi khi không hiểu hết những nghĩ suy phía trong lớp tóc đen dày luôn được chải gọn. Khải vẫn không nói gì với Phương cho đến khi hai người ngồi cạnh nhau trên ghế sofa. Đầu Phương đặt trên vai anh, trái tim Phương run lên dữ dội, sự hồi hộp như khiến lồng ngực Phương muốn vỡ tung.

- Anh yêu em.

Khải nói. Câu nói được đệm bằng bản hoà tấu không lời trầm lắng đang được chơi trong chiếc máy nghe nhạc cổ điển. Chiến đĩa nhạc lớn vẫn xoay và những âm thanh dịu dàng cứ tuần tự rơi theo sau câu nói của Khải. Phương nhìn anh bằng một ánh mắt xoáy sâu nhất có thể. Anh cười. Lại là cái nụ cười không ai có thể hiểu được ý nghĩa của nó.

- Em đang lo sợ điều gì hả Phương ?

- Em đang lo sợ anh...

Phương thật thà đáp. Anh vừa nói dùng bàn tay khô khan ráo hoạnh, không đọng một giọt mồ hôi nào, vuốt ve khuôn mặt mịn màng non nớt của người tình nhân trẻ tuổi đang bối rối với những đụng chạm đầu tiên.

- Tin anh đi, rồi em sẽ thấy thật vui và chúng ta yêu nhau nhiều hơn sau chuyện này.

Phương tròn mắt ghi lầy ánh nhìn âu yếm hiếm có của anh, rồi mím môi gật đầu. Khải hôn ngấu nghiếng bờ môi căng trẻ sự sống, thứ mà có lẽ anh đã đánh rơi đâu đó trong những cuộc tranh giành. Bờ môi khô cằn của anh như đang tái sinh trong dòng chảy bất tận của sự hoà quyện. Phương không phản kháng. Khải tiến dần trên từng centimet cơ thể diễm kiều... Cho đến khi sự vồ vã của Khải như một con thú hoang manh động làm rơi chiếc túi đặt trên bàn.

Và chiếc áo màu lông chuột nằm co ro trên sàn nhà.

Gió từ đâu kéo tấm rèm cửa lên cho ánh trăng chiếu vào. Tiếng nhạc bất thần dừng lại, nhường khoảng lặng đó cho tiếng chuông gió vang lên, gọi tên một điều gì mòn mỏi.

 

Khải dừng lại. Phương vẫn bối rối trong hơi thở gấp gáp của lần đầu tiên, không nhận ra sự khác thường của người tình. Phương vẫn nhắm mắt và chờ đợi. Khải đã rời khỏi người Phương từ bao giờ. Anh nằm ngữa trên mặt sàn. Ánh trăng sáng lạ kỳ làm anh loá mắt.

- Xin lỗi em...

Phương nhìn tư thế khác thường của Khải. Người đàn ông ba muơi tuổi thành đạt, được bố cô rất mực tin tưởng đang hoảng sợ một điều gì đó. Phương chưa bao giờ thấy Khải như thế này. Kể từ ngày gặp nhau đầu tiên khi Phương vào công ty ăn cơm trưa cùng bố, Khải luôn là người khiến ngừơi khác phải e sợ vì cái vẻ ngoài không biểu lộ cảm xúc và những nụ cười bí hiểm không đoán định được, vậy mà đêm nay, anh đang sợ cái gì khi cuộc vui thể xác chỉ vừa mới bắt đằu, và cảm giác cơ thể của nhau chỉ mới vừa tràn qua như cơn gió thoảng.

- Có chuyện gì vậy anh?

Khải lắc đầu. Sự im lặng và vô cảm trở lại trên khuôn mặt anh. Nỗi sợ hãi được anh giấu đi như một nhà ảo thuật đại tài. Anh nằm yên nhìn ánh trăng, nghe tiếng chuông gió cứ ngập ngừng rơi xuống bên tai.

 

.

... Em bước xuống giường chỉ sau một chiếc ôm rất vội. Em rời khỏi vòng tay anh một cách giận dỗi.

- Sao vậy em ?

- anh còn hỏi em sao? Đến giờ phút này anh vẫn còn muốn giấu em sao?- Anh không hiểu...

Anh cố tỏ vẻ ngạc nhiên. Nhưng từng thớ cơ trên khuôn mặt của anh như đông lại. Sự run rẫy không có chỗ để thể hiện ra ngoài. Bàn tay anh múa may như vẻ phân bua bối rối. Nhưng tuyệt không một giọt mồ hôi.

- chính anh là người đã bí mật mua lại bộ sưu tập mới của em và hủy nó đi, để đảm bảo cho sự thành công của dự án thời trang mới của công ty anh... đúng không. . đúng không ?

Anh chớp mắt một cách chậm rãi. Và rồi thong thả buông ra một cái thở dài.

- hãy nói với em là không đúng đi, hãy nói với em là anh không liên quan gì đến chuyện đó đi...

Em nói như gào khóc.

- xin anh đó. . nói đi...

Từng tiếng nói của em rơi ra rồi vỡ nát trong căn phòng thường khi vẫn ngập hương hạnh phúc. Vòng tay anh vẫn ấm nồng từng đêm, những nụ hôn vẫn ru em vào mộng ảo, tin tưởng tuyệt đối về mối tình thanh mai trúc mã sẽ đi đến bến bờ. Vì thế cho nên, em bỏ mặc những lời đồn đoán về những đêm anh say khướt ở đâu đó bên ngoài. Em ngó lơ những vệt son môi em tự bào chữa cho anh bằng hai từ giao tiếp. Nhưng sự chịu đựng của em không thể cứ dồn lên mãi mãi. Khi anh lạnh lùng và tàn nhẫn bóp chết đứa con tinh thần của em.

Giá như là một ai khác, thì em không đau đớn thế này, tại sao lại là anh?

- Thôi nào em, nếu em muốn anh sẽ tạo cho em một vị trí trong đội thiết kế của công ty anh và...

- Từ lúc nào anh đã không còn hiểu em như thế này ?

Câu hỏi của em làm kết thúc một sự đối thoại căn phòng trở về yên ắng cho đến khi em nói:

- em sẽ dọn đi.

Những nhúm bông gòn từ con gấu bông vỡ ra bay lả tả trong không trung, khiến câu nói cảu em mang thêm màu sắc vĩnh biệt. Anh vẫn ngồi trên giường, đôi mắt vô hồn, không môt lời.

- Có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa!

Em nói, khi dừng lại ở tay nắm cửa. Lúc này anh mới hơi trờ người tới, chỉ như một phản xạ, rồi buông ra hai chữ một cách vô thức :

- Tại sao?

Tuyệt không thêm một hành động nào. Và cứ thế em mở lần lượt từng cánh cửa rời khỏi biệt thự, như tháo đi từng kỷ niệm yêu thương gắn kết giữa chúng ta. Tất cả theo bước chân em rời khỏi mà vỡ vụn.

Anh vẫn chỉ ngồi yên...

Phương rời khỏi từ lúc nào. Con gái ngài chủ tịch rời khỏi từ lúc nào. Kế hoạch táo bạo để tiến xa hơn trên cả hai mặt tình yêu và sự nghiệp của Khải đổ vỡ chóng vánh theo một cách không ngờ. Đêm nay sao thật giống đêm của hai năm về trước. Phải chăng ánh trăng này là ánh trăng thủa ấy. Lòng anh trở nên chật chột với những dòng ký ức. Phương về mà không mang theo chiếc áo màu lông chuột... Có lẽ chiếc áo đó thuộc về nơi này, thuộc về căn phòng này... Tất cả như một định mệnh. Đêm đầu tiên bị ám bởi những chi tiết còn lại từ đêm cuối cùng.

***

Ngoại truyện

Không biết có liên quan gì không, nhưng người viết truyện này trong một đêm mưa trái mùa bị mắc kẹt trong một quán cà phê, đã vô tình nghe câu chuyện của hai gã đàn ông kể về một người con gái, một kiều nữ thiết kế thời trang.

Họ đồn đoán rằng cô ấy tầm khoảng hai mưới tám hai mươi chín tuổi, mang một nét đẹp diễm kiều với những đường cong không thua gì những người mẫu đang HOT nhất hiện nay. Kiều nữ tài năng với những mẫu thiết kế lấy màu lông chuột làm chủ đạo lại là một con ma men thường xuyên la cà tới tận khuya tại những quán bar tấp nập đàn ông và những trò chơi ái tình một đêm vội vã...

Nhưng cô gái ấy có hai tiêu chí bất di bất dịch.

Thứ nhất, cô ta chỉ lên giường với những người đàn ông ra mồ hôi tay.

Thứ hai, cô ta không để bất kỳ ai đụng tới đôi môi của mình. Nghĩa là trong suốt thời gian trên giường, nụ hôn không tồn tại...

Hai người đàn ông trong quán cà phê vừa nói vừa cười, châm thêm một vài lời bình luận cợt nhã về giai thoại khác thường cảu kiều phóng khoáng kia.

Nhưng nhìn những hạt mưa bay nghiêng phía ngoài ô cửa, rồi quay lại nhìn những giọt cà phê trầm buồn sóng sánh rơi từ trên fin xuống ly, người viết truyện này lại có những dòng suy nghĩ khác.

Nụ hôn là biểu trưng cho tình yêu. Không có nụ hôn nghĩa là những cuộc ái ân thể xác ấy đơn thuần là dục vọng. Tình yêu không tồn tại.

Có lẽ tình yêu với cô ấy đã nằm lại đâu đó trong đôi bàn tay run rãy ướt đẫm mồ hôi của một chàng trai thuộc về những tháng năm thủa trước, những tháng năm không bao giờ trở lại, những tháng năm của mối tình đầu... .

Và rằng mỗi người có một cách tôn thờ-tưởng-nhớ-hoài mong về mối tình đầu tiên của mình. Và hai tiêu chí của kiếu nữ ấy chũng chỉ là những nén hương thắp lên trong gian thờ tình yêu đã mất.

Người viết tuyện này đã nghĩ vậy, khi cơn mưa trái mùa vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại và miệng đời (miệng người) thì vẫn còn lắm chua ngoa...(truyenngan.com.vn)

Tags:

StoriesofLife

TOP thăng hạng quý 2/2014, cập nhật đến ngày 29/07/2014

by finandlife05/08/2014 16:46

Tags:

StockAdvisory

Finandlife Index * Cập nhật tới ngày 30/05/2014

by finandlife04/08/2014 15:13

 Danh mục cổ phiếu trong rổ, cập nhật vào 30/05/2014

 

Đây là ý tưởng xuất phát từ finandlife, và hiện đang được tư vấn đầu tư bởi Chứng khoán Nhất Việt (VFS). Các bạn nào muốn nhận thông tin nhanh nhất về những kỳ review và cập nhật danh mục 10 cổ phiếu tốt, hãy liên hệ với VFS. 

Finandlife chỉ có thể chia sẻ thông tin này với 1 độ trễ nhất định so với thời điểm cập nhật và review danh mục mà VFS cung cấp.

Diễn biến giá cổ phiếu trong danh mục Finandlife Index tăng trưởng khá tốt so với thị trường chung, đây là cơ sở rất tốt cho các bạn muốn tham khảo đầu tư ổn định, dài hạn.

*Finandlife xin giới thiệu rổ cổ phiếu mà theo đó finandlife lựa chọn 10 cổ phiếu có yếu tố cơ bản mạnh, đáng để đầu tư giá trị trong từng thời kỳ. Định kỳ hàng quý, finandlife sẽ review lại danh mục và có thể có sự điều chỉnh thêm vào hoặc bỏ ra. Index của rổ được tính theo phương pháp loại bỏ ảnh hưởng của giá trị vốn hóa, các cổ phiếu có vai trò như nhau trong rổ. Finandlife Index được thành lập vào đầu tháng 02/2013. Và kể từ thời điểm này trở đi, finandlife.com sẽ cập nhật diễn biến của chỉ số rổ cổ phiếu này, so sanh với VNIndex và HNXIndex.

Tags:

StockAdvisory

Đọc giúp bạn|Goodnight Vietnam

by finandlife01/08/2014 11:08

Một bài viết với lối kể chuyện và lồng ghép khá hay về triển vọng kinh tế toàn cầu. Đáng đọc!

------------------------------

It was a matter of happenstance (coincidence) I suppose – certainly not serendipity (the occurrence and development of events by chance in a happy or beneficial way). Our meeting may have been an inevitable coming together, but it was certainly not initially welcomed by me. Happenstance is the better word. Fateful happenstance.

Serendipity rarely happens in a cab and it was in a San Francisco cab – not an Uber – where I confronted (face) my ancient past. Sue and I were headed back to the Four Seasons after a brief glimpse of the city at dusk from the “Top of the Mark.” The driver appeared to be Vietnamese, and having had a margarita or two, I unfortunately stumbled into the emotional jungles of Vietnam to which I had come, and from which I had safely departed nearly a half century ago. “You’re Vietnamese,” I said, “how old are you?” “53,” he said. “I grew up in Da Nang and escaped when I was 8 with my mother, after my father and older brother were killed.” I subtracted 8 from 53 and quickly placed him in Vietnam at the same time I had been, in 1969. “Have you ever been there?” he queried. “Well yes,” I stuttered (lắp bắp), “about the time you left, but I was in the Navy (the part of a country's military forces that fights at sea)” – an excuse that supposedly cleared me of direct involvement, but in reality was not the case. An awkward (difficult) silence followed. I wanted to say, “I’m sorry for what we did. I/we shouldn’t have been there.” I desperately wanted to say that. But I didn’t. I missed my moment of atonement and we continued on to the hotel. Getting out I gave him a $20 bill for an $8 fare – a weak apology to be sure, and he knew it. “No,” he said, “that is too much, take back 5 dollars.” I did – apology accepted – flawed (fault, mistake) as it was. He and his mother had survived and moved on. Perhaps I have too. “Goodnight,” I said. Goodnight Vietnam ....

Don’t say “goodnight,” but say “good evening” to the prospect of future capital gains in asset markets. Investors won’t be getting much of them. Financial markets have had nearly a half century of peaceful (sometimes volatile) asset appreciation fueled particularly by the decline in real and nominal interest rates from 1981 onward (continuing). We know that bond prices go up when interest rates go down, but somehow have to be reminded of a similar effect on stocks, real estate and commodities. Almost all commonsensical and historical financial models tell us interest rates are a key asset price driver. But now – and since 2012 – we have reached the beginning of the end just as I did in 1969 – the dusk of asset appreciation – because it has lost its primary interest rate driver. And after nearly 5 years of U.S. near-zero percent policy rates and global quantitative easing, which have seen the Fed’s balance sheet – to name one – expand by nearly 4 trillion dollars, and those of the BOJ and the BOE increase proportionately more, the global economy is left to depend on economic growth for further advances, and it is growth that is now and has recently been historically deficient. At PIMCO, Paul McCulley recently reminded us that structural global growth rates have come down due to a yawning (describes a difference or amount that is extremely large and difficult to reduce) gap of aggregate demand relative to aggregate supply. Economist speak, I suppose (and he’s a good one), for not enough willing or able consumers: 1) they have too much debt, 2) Boomers are getting older, 3) workers are outdated and outjobbed by technology, and 4) labor is overwhelmed by corporations with the power to contain wages at a lower rate than topline increases. Demand is deficient because consumers are experiencing their own Vietnam from a multitude of directions.

So as yields have bottomed and are now expected by the markets to gradually rise, it’s down to growth, and growth is a question mark. The U.S. for sure is near the top of the “more certain” list, but 2% real growth since the Great Recession is nothing to brag (show up) about. It would have been a bare minimum expectation back in 2010. Elsewhere, an investor not only has to wonder, but perhaps retreat from the lack of growth sunshine. South America is in virtual recession with its big three – Brazil, Argentina, and Venezuela – approaching lockjaw conditions of one sort or another. Euroland is above water, but floating on water wings with peripheral country unemployment (Spain, Portugal, Italy) averaging close to 20% – unprecedented except for the 1930s. Russia is retreating for geopolitical reasons. And Japan/China are supported only by credit creation of a magnitude that reminds one of Minsky, or Ponzi, or Potemkin with his mythical villages of growth due to paper, not productivity. Where is the growth? The world as McCulley correctly analyzes it, is demand deficient and supply rich.

Asset price growth therefore – capital gains in market speak – will be harder to come by. Without the tailwind of declining interest rates which have increased profit margins as well as decreased cap rates, they will instead face structural headwinds. Let me be clearer though – clearer than I was to my Vietnamese friend. PIMCO is not saying that asset prices will go down – they just won’t go up as much as many expect. And income – not capital gains – will be the dominant driver of future returns. “Good evening,” capital gains. “Good morning,” more dependable income – even in this age of artificially low interest rates.

Our reasoning for the continuation of an artificially (unnatural) priced global asset market that may be neither bear nor bull rests with our New Neutral interest rate template. If global policy rates eventually rise, but go up less than currently expected, then asset prices and P/Es can be better supported. PIMCO believes “Old Neutral” policy rates of 2% real and 4% nominal are out. The New Neutral policy rates (U.S.) of 0% real and 2% nominal are likely to be in. The Taylor Rule – is out. PIMCO’s Clarida (Rich) Rule – is in. How so? Because a levered global economy can only stand so much. Because a demand deficient global economy requires an extended period of low interest rates in order to maintain minimum levels of consumption. Because a low growth global economy in many cases is closer to deflation than inflation. Because, because, because.

What to do as an investor? First of all, reduce expectations. Second of all, do not reach for assets outside of your risk universe. Most of all, recognize that alpha generation in a capital gains deficient, income-oriented, low total return environment is more critical than ever. 100 basis points of excess return with near similar Sharpe/information ratios is all the more valuable in a 4–5% low-returning asset world. This is where PIMCO shines. Look to our bottom-up credit analysis. Check out our selected income diversifiers in strategic asset categories. Follow our top-down macro template à la McCulley/Clarida/and our revitalized PIMCO Investment Committee. Not a promise, but a decent bet. We’ve done it for 40 years, and we’re doing it in 2014. Just check the numbers, not the headlines.

As to specific strategies, we believe high quality Treasury and corporate bonds are fairly priced, but not cheap. Our typical durations are at index levels. We believe the yield curve will gradually flatten, but not in historical cyclical proportions. We believe credit spreads are tight, but may stay there. We still believe the Fed will be on hold until mid-2015 and will hike only gradually to our New Neutral 2% by 2017. We think investors should own bonds, and an average proportion of stocks too.

As we exited our cab at the Four Seasons, my Vietnamese friend seemed to want our conversation to go on and on. “How is it that we have come to this place 45 years on,” he seemed to be asking? “Why is it that we are now at peace, instead of war? And why did you come in the first place?” Happenstance, I suppose, not serendipity. I never responded to the quizzical look on his face; a missed opportunity. Ours was not necessarily a happy goodbye nor was the extra tip an appropriate apology. But there seemed to be an acceptance and a mutual hope for a peaceful future. A new epoch (a period of history), just like the one for global investment markets.

Goodnight Vietnam Speed Read

1) Global growth rates will stay low due to a lack of aggregate demand and a continuing surfeit of supply.

2) Capital gains from almost all asset classes are approaching dusk. Low but relatively dependable income will be the market’s future driver.

3) PIMCO currently has indexed durations, a belief in a flattening but still historically steeper global curve, and credit positions that are mildly overweight.

William H. Gross 

Managing Director

 

www.pimco.com

Tags:

Economics

Làm ơn vỡ nợ giùm…

by finandlife31/07/2014 17:09

Thông tin Argentina vỡ nợ nhưng thị trường chứng khoán nước ngày lại tăng mạnh TOP thế giới làm tôi ước ao “giá như bên mình cũng vỡ nhở”.

Dẫn dắt sự tăng điểm của thị trường là thu nhập của doanh nghiệp và dòng tiền đổ vào thị trường thông qua quan hệ cung-cầu cổ phiếu. Cả hai yếu tố này đều có sức mạnh, và vào những giai đoạn khác nhau, yếu tố này có thể lấn át yếu tố còn lại.

Nếu các doanh nghiệp làm ăn thất bát, chưa tạo ra thu nhập tốt cho nhà đầu tư, nhưng định giá cổ phiếu rẻ (nhìn dưới góc độ tài sản), dòng tiền trong nền kinh tế dồi dào và cứ muốn đổ vào thị trường chứng khoán thì thị trường cũng phải tăng điểm thôi.

Và dường như yếu tố thứ 2 đã và đang diễn ra tại quốc gia Nam Mỹ này.

Thứ 1, cung tiền M2 tăng mạnh trong nhiều năm qua.

 Thứ 2, cán cân thương mại có xu hướng thặng dư mạnh từ đầu 2014 tới nay.

Thứ 3, chỉ số nhà ở tăng mạnh từ đầu 2014 tới nay. Chỉ số này thể hiện tổng diện tích đăng ký để xây dựng tăng lên.

Thứ 4, Chỉ số lòng tin tiêu dùng tăng mạnh từ đầu 2014 đến nay

Thứ 5, doanh số bán xe nội địa tăng mạnh từ đầu 2014 đến nay

Thứ 6, doanh số bán lẻ có xu hướng tăng so với cùng kỳ

Những yếu tố trên cho thấy dòng tiền trong nền kinh tế đang khá dồi dào, và Money Never Sleep nên tiền sẽ tự động chảy vào những tài sản sinh lợi giúp giá cả tăng lên. Tuy nhiên, đây là sự tăng giá thiếu bền vững.

 

Nguồn: finandlife

Tags: ,

Economics

DISCLAIMER

I am currently serving as an Investment Manager at Vietcap Securities JSC, leveraging 16 years of experience in investment analysis. My journey began as a junior analyst at a fund in 2007, allowing me to cultivate a profound understanding of Vietnam's macroeconomics, conduct meticulous equity research, and actively pursue lucrative investment opportunities. Furthermore, I hold the position of Head of Derivatives, equipped with extensive knowledge and expertise in derivatives, ETFs, and CWs.

 

To document my insights and share personal perspectives, I maintain a private blog where I store valuable information. However, it is essential to acknowledge that the content provided on my blog is solely based on my own opinions and does not carry a guarantee of certainty. Consequently, I cannot assume responsibility for any trading or investing activities carried out based on the information shared. Nonetheless, I wholeheartedly welcome any questions or inquiries you may have. You can contact me via email at thuong.huynhngoc@gmail.com.

 

Thank you for your understanding, and I eagerly anticipate engaging with you on topics concerning investments and finance.

Designed by: Nguyễn Chí Hiếu